Phỉ Thường cuống hết cả lên. Phận làm trai thẳng, con hươu con cổ nhỏ của cậu chưa bao giờ thẳng đến thế.
Cậu dinh dưỡng đủ đầy, chỗ nào cũng phát triển tốt.
Đừng thấy hươu cao cổ nhà cậu thân thể thon thả mà khinh, chiều dài của nó cũng dài giống như cậu, dài thật luôn ý.
Mỗi lần cậu đi xả nước ở nhà vệ sinh, chỉ cần cậu lôi đầu con hươu cao cổ nhà cậu ra là y như rằng bồn bên trái bên phải là không có ai dám dùng luôn.
Cậu cảm thấy vô cùng tự hào.
Nhưng hôm nay đây, cái phần tự hào kiêu ngạo kia biến thành gánh nặng ngàn cân.
Trần Việt Dương cởi sạch sành sanh, chẳng kiêng dè e ngại gì. Đường nét cơ thể anh từ đầu đến chân đều hoàn hảo, làn da trắng nõn đến gần như phát sáng.
Nhưng bên cạnh đó, cơ ngực, cơ lưng, cơ bụng đều tăm tắp, đẹp đến không dám nhìn thẳng. Toàn thân đang trần như nhộng, đột nhiên không biết anh nhìn thấy cái gì, quay đầu lại.
"Em sao thế?"
"Không, không sao hết......"
Trần Việt Dương nói một câu, Phỉ Thường bị dọa bay một kiếp.
Rõ ràng đã làm chuyện gì đó hổ thẹn với lương tâm.
Trần Việt Dương cảm thấy vô cùng hứng thú, quăng quần lót sang một bên, cứ thế không một mảnh vải che thân, đi đến đằng sau Phỉ Thường, dùng giọng mệnh lệnh, nói: "Xoay lại đây."
"Lát nữa đi anh......"
"Sếp em nói mà em không nghe à?"
"Sếp để cho em yên tĩnh một mình được không QAQ"
"Sư huynh nói em cũng không nghe nữa à?"
"Sư huynh, anh thay quần xong rồi thì anh ra ngoài trước đi, em xin anh đấy, em lạy anh đấy QAQ"
"Anh Dương nói em cũng không nghe nữa à?"
"......"
"Anh Dương bảo em xoay lại đây, em có xoay lại không?"
Phỉ Thường còn biết phải làm sao nữa? Trong ấm ức có một chút đổ vỡ, trong đổ vỡ có một ít kích động, trong kích động có một tý dè dặt, trong dè dặt có một tẹo khát khao...... xoay người lại.
Cậu xoay thì xoay rồi, nhưng hay cái tay vẫn ấp ủ ở chỗ quan trọng, nhất quyết không thả nó ra.
Thoáng chốc, Trần Việt Dương hiểu hết ngọn ngành rồi.
Nhưng Trần Việt Dương cứ giả vờ như không hiểu, hỏi: "Giấu gì thế? Trước đây lúc ở phòng tắm cũng nhìn thấy rồi chứ có phải chưa thấy bao giờ đâu."
Phỉ Thường hết cách, chỉ đành bỏ tay ra, thả bé hươu cao cổ tràn trề sức khỏe sức trẻ, tràn đầy tinh lực dồi dào cho anh thưởng thức.
Trần Việt Dương giật mình hỏi: "Úi? Sao em lại......"
Cái rắm ý, đương nhiên là anh biết tỏng rồi.
Trần Việt Dương tỏ vẻ khó xử nhìn bé hươu cao cổ đang nghênh ngang ngẩng cao đầu của Phỉ Thường, nhẹ cắn môi dưới, rồi lại thả ra.
"Lát nữa phải ghi hình rồi, em tĩnh tâm lại một chút đi, đây là quảng cáo đầu tiên của em, mặc dù chỉ là vai phụ nhưng không được gây ra bất kỳ sai sót gì."
"Ờm...... Sư huynh, anh có thể mặc quần vào được không? Em nghĩ như thế thì em tĩnh tâm nhanh hơn một chút."
Nếu cứ để cho hươu cao cổ nhỏ ngắm linh dương Tây Tạng nhỏ thì e là lát nữa thôi là phải xem màn kịch gặp lại người thương, nước (mắt) chảy ròng ròng mất.
Trần Việt Dương nhặt "quần bảo hộ lao động" lên, hai chân xỏ vào quần trước rồi kéo lên từng tí, từng tí một.
Cảnh này như được quay chậm, mắt Phỉ Thường như nở cả ra.
Cặp mông tròn trịa, săn chắc, bé linh dương Tây Tạng nằm im lìm giữa đám cỏ, Phỉ Thường vẫn còn chưa kịp nhìn cho đã con mắt thì miếng vải trắng bóc đã bao trọn lấy rồi.
Quần lót nhỏ, ôm chặt lấy phần bẹn, lúc Trần Việt Dương thả tay ra, lưng quần đánh "bép" một cái vào hông anh.
Trần Việt Dương lấy một miếng lót tạo hình bằng nhựa mềm hình bán cầu, kéo quần lót ra, nhét vào.
Loại lót nhựa này là "dụng cụ chuyên dùng trong quay quảng cáo quần lót, quần bơi, quay quảng cáo ướt át với nước,