Lâu la lề mề mốt một hồi, cuối cùng cũng có thể bắt đầu ghi hình.
Người phụ trách phía bên thương hiệu dẫn hai người đi gặp đạo diễn.
Đạo diễn của quảng cáo lần này được quần lót BK mời từ Mỹ đến, dáng người không cao lắm, nhìn mặt cũng không đẹp lắm, trắng trắng, mập mập, từ trên xuống dưới cứ thấy hơi thô thô.
Phỉ Thường quyết định gọi ông là nấm đùi gà.
Đạo diễn nấm đùi gà nhiệt tình chào hỏi với Trần Việt Dương, cẩn thận nói với anh những gì cần chú ý để lát nữa quay thuận lợi hơn.
Trần Việt Dương là có thiên phú về ngôn ngữ, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Quảng đều nói mượt mà như tiếng mẹ đẻ, tiếng Anh còn ngon lành hơn nữa, hoàn toàn không cần phiên dịch viên, có thể dễ dàng trao đổi với đạo diễn.
Tốc độ nói của hai người như tên lửa, Phỉ Thường đứng bên cạnh nghe mà lòng này héo rũ.
Đạo diễn: "aGBVSE%TYBE$%^Y"
Trần Việt Dương: "[email protected]$%%&UESRDGVGJ"
Đạo diễn: "Hahahaha, W#$^TB%DFGUJRYU"
Trần Việt Dương: "Yeah it was like SGT&*$%%Q#[email protected]"
Cảm giác này giống như một bé học sinh tiểu học chỉ có thể nghe hiểu mỗi câu "Áo sơ mi này có giá 9 bảng 15 pence"(*) đi thi tiếng Anh, cả bài thi cũng chỉ nghe hiểu duy nhất một câu: "Bài thi nghe bắt đầu".
(*) Trước mỗi bài thi nghe của kỳ thi hết cấp ba vào đại học của Trung Quốc đều có phần nghe thử để kiểm tra chất lượng âm thanh, phần đó là một đoạn đối thoại ngắn, đơn giản về mua cái áo sơ mi. Dù đã qua bao nhiêu năm, đề thi thay đổi thế nào thì năm nào cái áo sơ mi trong đoạn nghe thử vẫn là 9 bảng 15 pence. M: Excuse me. Can you tell me how much the shirt is? W: Yes, it's nine fifteen. Hỏi: How much is the shirt? [A]£19.15 [B] £9.15 [C] £9.18
Hai người nói nửa ngày trời, đột nhiên đạo diễn quay sang Phỉ Thường, cười tít cả mắt, nói một câu.
Phỉ Thường: "......?"
Trần Việt Dương: "Đạo diễn nói vóc người em đẹp."
Phỉ Thường: "À à, thank you."
Đạo diễn: "Q$#%ERYTKJYIO*^&)("
Trần Việt Dương: "Người cao, chân dài, cơ bắp đẹp."
Đạo diễn: "#¥% N^&KWERFQAG#$%^"
Trần Việt Dương: "......"
Đột nhiên anh không nói nữa.
Đạo diễn chớp chớp mắt nhìn anh, đợi anh phiên dịch. Phỉ Thường cũng chớp chớp mắt đợi anh phiên dịch.
Trần Việt Dương bất lực, đành phải thật thà phiên dịch: "Đạo diễn bảo mông em cũng đẹp."
"......"
"Mông cánh bướm, rất hiếm gặp."
"Hả?" Phỉ Thường lớ ngớ quay đầu lại nhìn mông mình, nhưng cậu đâu phải hươu cao cổ, dù cho quay gãy cả cổ cũng không thể nhìn được mông của mình.
Sau đó Phỉ Thường lên Baidu tra: Mông cảnh bướm là kiểu mông khá hiếm gặp, là loại mông tự nhiên do cơ hình thành nên: cơ mông ngoài và trong sát lại với nhau, đỉnh cơ mông tập trung vào bên trong, hai bên thì ít thịt.
Nhìn như hai cánh bướm xòe ra vậy.
Là kiểu mông rất nhiều người mong muốn có được.
Căng chặt.
Khuôn mẫu chuẩn cho s*extoy.
......
Bắt đầu quay phim.
Toàn bộ khung cảnh đắm chìm trong ánh đèn màu ngả vàng của quán bar, có hai nhóm phụ trách ánh sáng chính, một là cho mười nam người mẫu tham gia ghi hình và nữ chính.
Nữ chính mặc một bộ váy màu đỏ quyến rũ, không lộ mặt trong quảng cáo.
Cô cao khoảng mét bảy lăm, để tóc xoăn sóng dài, đôi chân như hai cái đũa vừa dài vừa thẳng.
Nhưng đặt cô cạnh Trần Việt Dương và Phỉ Thường thì hai cái đũa kia của cô lập tức biến thành hai que tăm.
Phỉ Thường quyết định gọi cô là nấm kim châm.
Đạo diễn nấm đùi gà giải thích kịch bản cho nữ chính nấm kim châm, chỉ cô làm thế nào để thể hiện được sự quyến rũ trước ống kính.
Khi quay, máy quay sẽ được đặt trong quán bar, nấm kim chân đẩy cửa bước vào, nhìn xung quanh, thấy bên trong toàn là các chàng trai chỉ mặc mỗi quần lót.
Ánh đèn phủ lên người Phỉ Thường, nấm kim châm lập tức muốn đi đến mơi Phỉ Thường, thái độ thể hiện sự buông lơi hững hờ, nửa muốn húp nửa không.
Nhưng Phỉ Thường đóng vai là một trong hai người duy nhất lộ mặt trong video quảng cáo, máy quay sẽ lia