Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nạp Lan Tĩnh cười nhận lấy, trên giấy tuyên thành vàng nhạt này, tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, mở ra sổ con, bên trong cũng chỉ có bốn chữ, "Tương ngoại an nội!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng khẽ cong môi một cái, một chiêu tiên binh hậu lễ* này của Thái hoàng Thái hậu hình như dùng vừa đúng, đầu tiên uy hiếp mình, để cho mình nhìn rõ ràng, giang sơn còn không phải mình nói như thế nào liền như thế, lại xuống một đạo ý chỉ này, thế nhưng mang theo vài phần ý vị hợp tác, chỉ tiếc hiện tại nàng cùng Thái hoàng Thái hậu chế ước lẫn nhau, ai cũng không thể tách rời người nào, Thái hoàng Thái hậu không có ngọc tỷ, cho dù bà chiêu cáo người trong thiên hạ, nói Nạp Lan Tĩnh có mưu làm phản, nhưng cuối cùng sợ nổi loạn, Nạp Lan Tĩnh không có biện pháp đoạt được ngôi vị Hoàng đế này, ván này, cũng là muốn nhìn ai cao hơn ai một nước cờ thôi!

"Sợ là qua không được bao lâu, thiên hạ này sẽ gặp đại loạn!" Cung thị ở bên cạnh trên mặt hiện lên u sầu, hôm nay Hoàng gia vắng lặng, hư danh, thế nhưng điềm báo không tốt! – (Tà: đoàn này ta cũng chưa hiểu lắm)

"Nương, thiên hạ này không thể loạn!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, giống như muốn nhòm ngó đến Thiên Cơ, hôm nay nàng mơ hồ đoán được Kiếm Thiếu Niệm cũng chỉ là lợi dụng mình, bảo vệ giang sơn cho hắn, dã tâm của hắn chỉ sợ so với trời đất còn muốn lớn hơn, hai người không khỏi trầm mặc một hồi, nhưng không biết nhiều năm sau, đối thoại giữa mẫu tử các nàng cũng đều nhất nhất ứng nghiệm!

"Tiểu thư không xong, có người giả mạo người Vương phủ, đang ở bên ngoài thẳng hướng dân chúng cùng nhóm quan lại mà giết!" Thu Nguyệt là người trông coi nhóm ám vệ, tin tức này dĩ nhiên là linh thông nhất, xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên nàng muốn bẩm báo cho Nạp Lan Tĩnh!

Trên mặt Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn nhìn không ra một tia kinh ngạc, giống như đã sớm liệu đến xảy ra chuyện như vậy, " Cho người bảo vệ nhóm bá tính, về phần những vị quan
viên kia, cũng chỉ có thể theo ý trời!" Nạp Lan Tĩnh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve con cờ sáng bóng này, trong mắt lóe lên nồng nặc tính toán, nhóm quan viên này nghĩ đến phần lớn đều là người của Thái hoàng Thái hậu!

"Tĩnh nhi, làm như vậy sẽ chọc nhiều người tức giận, rõ ràng là có người cố ý muốn hại ngươi!" Cung thị không biết đầu đuôi sự tình, tự nhiên không ngồi thản nhiên được như Nạp Lan Tĩnh vậy, trong lòng lo lắng vô cùng!

"Thế nhưng nương hãy yên tâm, nhóm dân chúng này tự nhiên người Vương phủ sẽ bảo vệ, về phần quan viên, cũng nhân cơ hội này rõ ràng một chút những kẻ ngoại tộc!" Trong mắt Nạp Lan Tĩnh lóe lên một tia sát ý, thoáng chốc, có lẽ sợ Cung thị lo lắng, "Nương yên tâm đi, chuyện này nữ nhi đã sớm an bài thỏa đáng, chỉ là lát nữa mới đi ra ngoài nhìn một chút!"

Một lát sau, Nạp Lan Tĩnh xem xét đã đến lúc, Thu Nguyệt đã chờ ở bên ngoài, Nạp Lan Tĩnh dựa vào Lưu Thúy hầu ở bên cạnh, trong nháy mắt khi cửa mở, ám vệ của Tiêu Dao vương phủ giống như từ trên trời giáng xuống vậy tất cả mọi người lại, mà những ám vệ núp ở trong đám người bảo vệ dân chúng cũng hiển lộ ra, chuẩn bị tập kích người vừa mới giả mạo người Vương phủ, suy cho cùng những người kia cũng lợi hại, cho dù là bị tập kích cũng không thấy bị thua!

Các dân chúng nhanh chóng núp sang một bên, rất nhanh liền nhường ra một khoảng đất trống, nhưng cho dù bọn người áo đen lợi hại hơn nữa, song quyền nan địch tứ thủ (giống 2 tay không địch lại 4), dần dần rơi vào hạ phong!

"Mọi người bình tĩnh chớ nóng vội!" Nạp Lan Tĩnh tức thì nâng cao giọng nói, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh, nhưng lại như suối nước trong suốt, không khỏi khiến dân


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện