Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này lại có một bóng đen từ trong nhà nhảy lên trên mỏm đá, tư thế lạnh lùng nhìn xuống, mà tất cả người bên trong hình như không phát hiện!

Màn đêm như ẩn chứa điều bí mật, vĩnh viễn khiến người ta tò mò, mà ở nơi đây, với bầy sói, nhà này chính là mục tiêu của bọn nó, dẫn đầu là sói đầu đàn dò xét phía trước, động tác chậm chạp, cả bọn cùng đè thấp âm thanh, loài sói giảo hoạt, trời sinh đã là thợ săn giỏi, chỉ cần bọn chúng để mắt tới, con mồi sẽ không có khả năng sống sót, hơn nữa bọn chúng có kiên nhẫn, sẽ không lỗ mãng xông tới, không biết khi nào luôn làm cho người ta khủng hoảng vô tận, trên người mang theo ý lạnh, ở độ cao an toàn, nhiều sói như vậy, mặc dù họ đều có công phu, cũng đừng mơ tưởng an nhiên rời đi, huống chi đã bị mình hạ thuốc, nàng vốn không tính ám toán họ, chỉ là họ không nên nghĩ tới chuyện rời đi, làm trở ngại chủ tử của mình!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Con sói quan sát đã lâu, tru một tiếng thật thấp, bọn sói còn lại không khỏi đáp một tiếng, trong mắt lộ rõ hung ác, con sói chợt nhảy lên, xông thẳng hướng phòng, sau lưng bầy sói cũng chạy theo, ngay một khắc này, bên ngoài đột nhiên nổi lên lửa lớn, ánh lửa ngút trời, vây đám sói lại!

Dã thú sợ lửa, ngọn lửa lớn như vậy khiến chúng nó lo lắng, sói đầu đàn dừng công kích lại, có lẽ nó cảm thấy giờ an toàn mới là quan trong, mà hiển nhiên, chỉ có khu rừng mới có thể cho bọn họ an toàn!

Bầy sói không nghĩ tới lửa sẽ nổi lên, nhanh chóng tan tác, nhưng bây giờ nàng lại không thể nhảy xuống, nếu hiện tại nhảy xuống, sợ sẽ trở thành mục tiêu công kích của sói!

Bầy sói từ từ suy tư, cuối cùng có một con sói chạy tới phía trước dò xét, thế lửa quá lớn, nó trì trệ không tiến, dưới sự thúc giục, nó chợt hướng mép lửa phóng tới, nhưng lại đột nhiên ngã xuống, không có bất kỳ phản ứng, một màn khiến bầy sói vốn nóng nảy, càng thêm lo lắng, bọn chúng tru thấp, nhưng không có con sói nào tùy tiện hành động, lửa vây quan chúng, cũng không ai biết bọn họ bây giờ muốn làm cái gì!

Rốt cuộc thế lửa dần dần nhỏ xuống, bầy sói như nhìn thấy hi vọng, nhưng chung quanh dâng lên một mùi thơm lạ lùng, bầy sói mắt chậm rãi nhắm lại, từng con một toàn bộ ngã xuống!

Trên mỏm đá nàng nhíu mày thật chặt, nàng có năng lực làm mật thám, kiến thức cũng có, mùi thơm này đặc biệt đối với người không có tổn hại gì, nhưng là trí mạng đối với loài thú!

Nghe được bên ngoài không có động tĩnh, mấy người vốn đang ngủ say, từng người đi ra, họ đứng ở cửa, nhìn thi thể bầy sói, âm thầm kinh hãi, ít nhất cũng vài chục con, nếu bọn chúng còn sống mà lần lượt tấn công, sợ là ngay cả võ công cao cường, cũng không phải đối thủ của chúng!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xem chừng sẽ bận rộn đây, chỉ là may mắn vượt qua mùa đông, nhiều thức ăn dự trữ cũng tốt!" Tương Bình Vương đi về phía trước, như hắn nói, tuy thời tiết xung quanh hồ ấm áp, nhưng mùa đông thì
vẫn sẽ lạnh, hơn nữa họ không có tơ tằm, không thể dệt vải, giường chỉ là đắp thành, thứ mặc trên người, phần lớn là dùng da thú chế thành, số lượng da thú vô cùng quan trọng, mỗi ngày có rất nhiều chuyện, cần ghi chép, cần tìm kiếm dược thảo, thực vật, còn phải đối phó dã thú, nhưng thời gian không đủ, hiện nay ngược lại giải quyết vấn để khó khăn của bọn họ!

Tương Bình Vương ở chính giữa bầy sói, dùng chân đá đá một thi thể trong chúng, tựa hồ đang xem bọn chúng có còn phản ứng hay không, mọi người cũng không chú ý, trong lúc bất chợt, có một con sói như sống lại, nó nhảy cao hàm răng sắc bén, thẳng tắp gặm lấy cổ Tương Bình Vương, Tương Bình Vương dù võ công cao nhưng bị thương lại không phong bị, có chút không kịp phản ứng, bị thương trong chớp mắt, một quyền Tương Bình Vương vừa đánh tới con sói, nhưng thân thể mềm nhũn ngã xuống!

"Hoàng thúc!" Kiếm Thiếu Huyền thất kinh, thuốc này là hắn cùng Nạp Lan Tĩnh điều chế, chẳng lẽ xảy ra sai lầm, tuy nhiên không nghĩ tới tình trạng như vậy, trên người Tương Bình Vương có không ít máu, không biết là của sói hay của hắn, Kiếm Thiếu Huyền nhanh nâng hắn lên, khi tay của hắn chạm đến cổ tay Tương Bình Vương, sắc mặt hơi biến đổi!

"Hắn như thế nào?" Nhìn Kiếm Thiếu Huyền không lên tiếng, Cung thị không nhịn được nhanh tới nhìn một chút, Kiếm Thiếu Huyền càng âm trầm, trong lòng bà càng lo lắng, ở chung một chỗ nhiều ngày như vậy, cũng không có thâm thù đại hận, há có thể không có một chút tình cảm!

"Hinh Nhi!" Giọng Tương Bình Vương rất yếu, suy yếu đến mức không nghe ra được hắn nói gì, tay vừa động nâng lên, nhưng không có sức, cứ như vậy run lên, mí mắt hơi rũ, cho dù ai nhìn đây cũng không qua khỏi!

"Là ta đây!" Cung thị nhanh nắm tay của hắn, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào, Tương Bình Vương đã vì bà chết một lần, bà không nghĩ, cũng không nguyện ý lại trải qua một lần sinh ly tử biệt!

Tương Bình Vương nhẹ nhàng nhếch mép một cái coi như đang cười, trên người mùi máu tươi rất nặng, hắn nói chuyện đứt quãng, nhưng vẫn nghe ra ý tứ, c Cung thị kiếp sau, gả cho hắn có được hay không!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vương Gia!" Cung thị không trả lời, Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt nhanh nhào đến trước mặt Tương Bình Vương, vẻ mặt cực kỳ khổ sở, nhưng họ hữu ý vô tình ngăn trở ánh mắt của Cung thị, chỉ lộ tay của Tương Bình Vương cho bà!

"Được!" Cung thị không phát giác ra, liều mạng gật đầu một cái, trong đầu rất loạn!

"Vậy, vậy ta liền yên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện