Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn muốn từ trong miệng của nàng tìm thêm ít chuyện, hiện tại thật ra cũng chẳng có tác dụng gì, nàng chợt đá văng Ngữ Yên, mấy ngày nay nàng vẫn luôn hạ dược với Ngữ Yên khiến nàng cho là mình đã khỏi hẳn, tối nay nàng hao phí hơi sức dẫn dụ bầy sói, hiệu quả thuốc biến mất không ít!

Bây giờ Ngữ Yên hẳn đã rất suy yếu, sớm đã không còn thong dong ưu nhã như lúc đầu, nàng té xuống đất, mang theo vài phần chán chường, "Nếu vô dụng, giữ lại cũng là gieo họa!" Nạp Lan Tĩnh phất tay áo, ý bảo Thu Nguyệt trừ nàng, không phải Nạp Lan Tĩnh ác độc, bọn họ bây giờ đều bị thương, tuy nói khá hơn một chút, dưỡng thương lâu ngày, thân thể đã không còn như trước, ở nơi này dã thú trước mặt, tìm đường sống đã phí hết tâm tư, còn người có thời gian đề phòng một người luôn luôn muốn hại mình, mình tất nhiên không muốn tìm phiền toái, Kiếm Thiếu Niệm vô tình rời đi, ân nhân của hắn thì như thế nào, có quan hệ gì đâu!

Trên mặt Ngữ Yên có mấy phần không cam lòng, nhưng không có phương pháp xử lí, có lẽ từ khi bị chọn làm mật thám, nhận định đời nàng là bị kịch, nàng dung nhan mỹ lệ, Sở quốc truyền tin để cho nàng quyến rũ Hoàng đế, làm phi tử Hoàng đế, nhưng nàng lại chán ghét lục cung đấu đã, liền nghĩ kế cứu Kiếm Thiếu Niệm, hắn quả nhiên không để nàng thất vọng, đối với mọi người nàng là một người chết, thế nhưng hắn âm thầm đưa nàng ra ngoài cung, nguyên tưởng rằng mình đã xong, thật không nghĩ đến đụng phải Sở thái tử!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng rối rắm khổ sở, mỗi lần lại nằm mơ thấy tộc nhân cười mình là phản đồ, cho nên thân thể hắn không tốt, nàng vẫn lựa chọn cứu Sở thái tử, hơn nữa thái tử đã hứa hẹn, nếu mình thi hành mệnh lệnh cuối cùng của Sở quốc, chỉ
cần thành công, mình liền tự do, nàng mừng rỡ, khát vọng, cho dù chết nàng cũng hi vọng tự do, cái chết thản nhiên, nhưng bây giờ, thái tử điện hạ cũng bởi vì chính mình xảy ra chuyện, nàng thở dài một cái, chết có lẽ là một loại giải thoát, để cho mình đứng trước mặt tổ tiên xin thứ tội đi!

Ngày thứ hai bọn họ liền cùng nhau lấy da sói, không có ai nhắc lại Ngữ Yên, giống như nàng chưa từng rời đi, nhưng thực tế tàn khốc, bọn họ không thể ở đây cả đời, bọn họ phải nghĩ biện pháp rời đi, đông đi xuân tới, bọn họ không tìm được thời điểm ra, bọn họ cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu nhất, chính là mài rất nhiều cột đá, đánh Thạch Phong ở bên trong, sau đó sắp xếp lại, mỗi ngày bọn họ đều làm một chút, cột đá kia từ từ một ngày cao hơn!

Ngày Tương Bình Vương cùng Cung thị thành thân là ngày bọn hắn vui mừng nhất, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả, đáng tiếc ba người bọn họ vĩnh viễn không có kết quả, Nạp Lan Tĩnh thường thường ngửa mặt nhìn lên trời, Kiếm Thiếu Huyền núp ở một bên trộm nhìn, Thu Nguyệt sau lưng Kiếm Thiếu Huyền yên lặng nhìn!

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời gian trôi, khi bọn hắn đánh đá vào các vách núi lên đỉnh, khi các nàng từ từ bò lên, đã qua năm năm, họ lần nữa trở lại kinh thành chính là Bình Chính đế sáu năm!

Khi trở về, lại có một cảm giác dường như đã có mấy đời, cảnh vẫn trong trí nhớ, tuy nhiên tâm đã không còn như trước, họ phần lớn đều mặc da thú, hôm nay đặc biệt đổi lại quần áo của mình, tránh việc trở lại có


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện