Tướng Phủ Đích Nữ

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nạp Lan Tĩnh nói xong, trên mặt mang mấy phần nắm rõ, triều đình tuyển tú, thiên kim trong kinh thành không thể thiếu phần tranh nhau khoe sắc, Phiêu Phỉ là một thứ nữ, đường đường là Thượng Thư phu nhân, tự nhiên tài trí hơn người, thời điểm hiện tại, nàng tự nhiên muốn thỏa mãn hư vinh trong lòng!

"Nhưng tiểu thư, trên người chúng ta không có bạc!" Thu Nguyệt nhíu mày thật chặt, vào lúc này họ vừa tới Kinh Thành, lại không thể trở về Vương phủ, tiền bạc trên người cũng chỉ là bạc vụn, còn muốn vào cửa tuyết đình, cũng phải cho tiền, họ bây giờ căn bản không vào được, cho dù tiến vào cũng sẽ không có chỗ ngồi, vô duyên vô cớ làm trò cười cho người khác!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cho nên, chúng ta bây giờ trước tiên là đi nói chuyện làm ăn!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng hơi cong môi một cái, đoạn đường này nàng chú ý, cửa hàng phần lớn có ấn ký Thượng Quan, chẳng biết tại sao, trong lòng của Nạp Lan Tĩnh luôn cảm thấy, Thượng Quan có liên quan đến Thượng Quan Tầm, hiện tại nàng rời đi lâu như vậy, cửa hàng không biết có người xử lý hay không, sợ đi cũng chỉ không công, từ Thượng Quan Tầm lấy một ít bạc!

Nhìn sắc trời còn sớm, nếu mình đoán không sai, nếu Thượng Quan Tầm ở Kinh Thành tất nhiên là tới cửa hàng nhìn một chút, Nạp Lan Tĩnh cũng không gấp, nàng tìm một hiệu cầm đồ ở bên cạnh chờ, nàng không biết Thượng Quan Tầm sẽ tới hay không, thời điểm này nàng chỉ có thể làm như vậy, không gây ra động tĩnh lơn, mới không gây sự chú ý cho người bên cạnh!

Trời cao có lẽ đối với Nạp Lan Tĩnh không tệ, vừa đúng thời điểm Thượng Quan Tầm mỗi tháng tới kiểm tra, không lâu lắm, liền nhìn Thượng Quan Tầm vẫn như cũ toàn thân áo trắng, trong tay cầm một cái quạt giấy, trên mặt nhiều hơn mấy phần thành thục, có lẽ bởi vì Thượng Quan Tầm quá mức tự phụ rồi, võ công của hắn vốn cũng không tồi, một người tới đây!

Nụ cười trên mặt Nạp Lan Tĩnh không khỏi đậm lên, nhìn Thượng Quan Tầm đi vào, Nạp Lan Tĩnh sau đó liền vội vàng đi theo, "Lão bản, cầm!" Nạp Lan Tĩnh cao giọng, cố ý để giọng nói có vẻ thô cuồng!

"Vị công tử mời vào bên trong, không biết ngài muốn cầm vật gì?" Người làm nghe được giọng Nạp Lan Tĩnh, nhanh nghênh đón, nếu thường ngày hắn chắc chắn sẽ không nhiệt tình như vậy, bởi vì Thượng Quan Tầm ở đây, mới cố ý biểu hiện thôi!

Chẳng biết tại sao, Thượng Quan Tầm vốn đưa lưng về phía Nạp Lan Tĩnh họ, nghe được giọng nói hắn lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, trên mặt không khỏi ngẩn ra, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn hai công tử trẻ tuổi đứng phía sau, chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy hàng mi nét mày tựa hồ đã từng thấy qua, có cảm giác không đúng chỗ nào, nếu là, Thượng Quan Tầm hơi trầm tư, nếu bớt râu ria đi mặt mày rõ ràng chính là Nạp Lan Tĩnh!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thượng Quan Tầm cũng biết vì sao, nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh trên mặt không khỏi lộ
ra nụ cười, năm năm rồi, ròng rã năm năm không nhìn Nạp Lan Tĩnh, ban đầu hắn biết bị Sở thái tử lợi dụng, cũng đã từng tìm nàng, chỉ là nghe nói nàng bệnh nặng, sau lại có tin truyền tới bên vách núi có rất nhiều thi thể, hắn đã từng đi nhưng không có thi thể Nạp Lan Tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao, trong đầu Thượng Quan Tầm luôn cảm thấy chuyện có liên quan đến Nạp Lan Tĩnh, hôm nay nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh, trong nháy mắt mừng rỡ!

"Không biết vị công tử này muốn cầm cái gì?" Thượng Quan Tầm hơi cười cười, phất tay không để cho chưởng quỹ kia hỏi, đích thân ra hỏi!

Nạp Lan Tĩnh đi về phía trước một bước, nhìn dáng vẻ Thượng Quan Tầm, sợ là đã nhận ra mình, nàng ngược lại cũng không giả vờ giả vịt, tay của nàng từ trong tay áo đưa ra, "Cầm cái này!" Ánh mắt của mọi người đều đặt trên tay của nàng, nhìn trên tay của nàng, chỉ là nắm cỏ dại sắp tàn, không còn đồ khác!

"Cô nương, nơi này là hiệu cầm đồ, khuyên cô nương không nên quấy rối!" Nạp Lan Tĩnh khôi phục giọng của mình, chưởng quỹ tự nhiên nghe ra nàng là nữ tử, nhìn một cỏ dại nửa sống nửa chết, chưởng quỹ có chút tức giận, nếu không phải Thượng Quan Tầm ở đây, đã sớm phái người đánh đuổi nàng ra ngoài, rõ ràng chính là tới quấy rối!

"Ha ha!" Thượng Quan Tầm đột nhiên cười một tiếng, không giống thương nhân trầm ổn, kín kẽ, hắn cười rất vui vẻ, "Được, như vậy liền nhận lấy, không biết vị cô nương này muốn cầm bao nhiêu tiền bạc?" Thu lại nụ cười, Thượng Quan Tầm cập kỳ nghiêm túc hỏi thăm!

"Vô giá!" Nạp Lan Tĩnh phất tay áo, trên mặt có chút không kiên nhẫn, giống như Thượng Quan Tầm không nhận ra bảo bối!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cô nương người thật ngông cuồng, gặp qua nhiều người vô lý nhưng không ngờ cô nương lại quá đáng như vậy!" Nghe Nạp Lan Tĩnh cuồng vọng, quản lý bị tức không nhẹ, một đám cỏ rách, phố lớn nhiều chuyện, còn vô giá, một đồng cũng không đáng, hôm nay Thượng Quan Tầm ở chỗ này, hắn đại khái có thể đuổi thiện tâm, coi như là bố thí, lấy mấy đồng là được, không ngờ rằng nàng không biết điều!

"Chủ tử nói chuyện, đâu có phần cho ngươi xen miệng vào?" Thượng Quan Tầm lạnh lùng liếc nhìn chưởng quỹ, chưởng quỹ nhanh cúi thấp đầu, nhưng xoay người nhìn Nạp Lan Tĩnh, trên mặt có hòa hoãn chút, "Đích xác là vô giá!" Thượng Quan Tầm gật đầu một cái, "Chỉ là, nếu là vô giá ta cũng không giao nổi, như vậy


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện