Thị vệ của Đại công chúa bị dao kề vào cổ tất nhiên có phần run sợ mà nới lỏng bàn tay.
Cửu, buông tay.
Được lệnh của Đại công chúa, nữ thị vệ lập tức thả Tư Uyển ra.
Tư Uyển ho khan liên tục, vẫn cười gượng nhìn Đại công chúa.
Vô dụng.
Khẩu âm, Đại công chúa nhìn ra Tư Uyển nói hai từ đó là có ý gì, tức giận siết chặt bàn tay.
Tư Uyển lê thân thể tái nhợt rời khỏi phủ công chúa.
Đến cửa tiểu viện thì đứng lại điều chỉnh hơi thở, cố ý kéo cao cổ áo che đi vết dấu tay nổi bật trên cổ.
Lau đi mồ hôi trên trán.
Cố gắng để đôi tay không tiếp tục run cầm cập.
Lúc nãy thì cứng miệng cho dữ rồi bây giờ, haizz.
Nhớ lại hai chân bủn rủn gần như đứng không nổi nữa.
Đến giờ vẫn không tin bản thân dám nói ra những lời đó.
Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, Tư Uyển đẩy cửa đi vào.
Chưa bao giờ mong sẽ không gặp bất kỳ ai nhiều như lúc này.
Rất may nhóm người Lưu Khắc Huân hôm nay đều đã ra ngoài thu thập thông tin.
Công việc thường ngày của Tư Uyển phần lớn cũng chỉ là vỏ bọc để bọn họ tiện bề làm việc.
Bọn họ từ đầu đúng là chưa từng tính đến việc sẽ tiếp cận Yun Phong.
Tư Uyển dùng thuốc bôi lên vết thương, sau đó tìm phấn trang điểm che đi vết tích trên cổ, trong lòng thì suy nghĩ đến việc hôm nay.
Không ngờ từ đầu đến cuối đều bị Yun Phong dắt mũi đi như vậy.
Nếu không phải Đại công chúa phát hiện sớm, đợi đến khi Nữ vương xảy ra chuyện thì đúng như Đại công chúa nói, Tư Uyển có mười cái mạng cũng không đủ để cô ấy chém.
Tư Uyển thường ngày, việc có thể nhìn thì đều sẽ nhịn nhưng hôm nay vì chuyện của Yun Phong mà làm hỏa khí dâng cao.
Cố sức kìm nén nhưng đều vô ích, bất ngờ bình thuốc trong tay Tư Uyển bị quăng mạnh vào cửa.
Trùng hợp Lưu Khắc Huân vừa đẩy cửa vào thì bị tập kích, cũng may thân thủ hắn tốt bắt được bình thuốc bị Tư Uyển quăng đến.
Công tử, người không sao chứ? Tư Uyển hốt hoảng hỏi.
Sao lại quăng đồ như vậy? Ta gõ cửa mãi không thấy ngươi trả lời nhưng lại nghe thấy tiếng ngươi mắng người, ta không ngờ ngươi còn biết mắng người nữa đó.
Tư Uyển ngượng đỏ cả mặt.
Lần đầu mắng người đã bị người ta phát hiện.
Để công tử chê cười rồi.
Lưu Khắc Huân cảm thấy rất buồn cười khi thấy Tư Uyển như vậy.
Có chuyện gì à? Không phải ngươi đến phủ của Lục công chúa sao?
Rót trà cho Lưu Khắc Huân, Tư Uyển kể chuyện xảy ra ở phủ công chúa.
Ngoại trừ việc bị người ta xách cổ lên.
Ngươi không giận việc Đại công chúa nặng lời với mình sao?
Không đâu.
Nói đến Đại công chúa, Tư Uyển không hề tỏ ra tức giận, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng như thường ngày.
Đại công chúa là đang lo cho Nữ vương nên mới nặng lời một chút, không thể hoàn toàn trách cô ấy.
Ừm.
Tư Uyển hiểu được khó khăn của Đại công chúa làm Lưu Khắc Huân rất vui, đây mới chính là Tư Uyển mà hắn biết, một người độ lượng.
Lưu Khắc Huân tiếp tục nói.
Còn về hương liệu