Ở góc nhìn của Lưu Khắc Huân bọn họ không thể nhìn thấy được rõ mặt của Đại công chúa phi, chỉ thấy hơi mờ mờ hình dáng.
Tư Uyển bị thương sao: Lưu Khắc Huân kinh ngạc nghĩ.
- Ta nghe Lục công chúa nói nữ lang không biết võ công, nhưng chỉ trong chớp mắt đã kề dao vào cổ A Cửu thì đúng là không đơn giản.
- Ta chỉ có một chiêu đó phòng thân thôi, cũng không có gì lợi hại.
Một tháng trước khi đến Hải quốc, Lưu Trúc đã dậy cho Tư Uyển chiêu này.
Nói thêm vài câu, Đại công chúa phi cáo biệt rời đi.
Thấy người vừa ra khỏi cửa, nhóm của Lưu Khắc Huân lập tức bước ra.
Tư Uyển có phần hốt hoảng khi nhìn thấy Lưu Khắc Huân.
Mắt không dám nhìn thẳng.
- Cổ ngươi bị cái gì? Lưu Khắc Huân trầm giọng hỏi.
Tư Uyển nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời.
- Công tử, chỉ...chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Cũng không có gì đáng nh...
Không nói nhiều, Lưu Khắc Huân kéo cổ áo Tư Uyển xuống.
Cả đám trợn trừng mắt, dù đã dùng một lớp phấn che đi nhưng cả dấu tay bầm tím trên cổ quá nổi bật, da của Tư Uyển rất trắng, càng làm vết bầm thêm đáng sợ.
Nhưng mà kéo cổ áo nữ nhân như vậy thật sự là không hay lắm.
Lưu Khắc Huân cảm thấy mười mấy ánh mắt tập trung vào cổ Tư Uyển thì lập tức che lại.
Kéo tay Tư Uyển rời đi.
Kéo Tư Uyển đến phòng mình, *rầm* một cái đóng cửa lại.
- Ngồi xuống đó.
Lưu Khắc Huân ra lệnh.
Thấy Lưu Khắc Huân tìm thuốc, Tư Uyển nói.
- Nô tỳ bôi thuốc rồi, công tử không cần...
- Bôi thêm cũng không có chết.
Ngữ khí này thật sự tức giận không ít.
Tư Uyển kéo thấp cổ áo để Lưu Khắc Huân giúp bôi thuốc.
Không gian im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
- Công tử, xin lỗi.
Tư Uyển nhỏ giọng nói, phá vỡ không khí này.
- Vì sao phải xin lỗi?
- Nô tỳ...nô tỳ...đã giấu chuyện mình bị thương với công tử, việc này có thể ảnh hưởng đến công vụ...
Nghe đến đây, ánh mắt Lưu Khắc Huân tối đi, thật sự không có cách nào tiếp thu được nữa.
- ...nếu thật sự vì nô tỳ mà...ưm~...
Không một động tác thừa, Lưu Khắc Huân mang cảm giác chiếm hữu mãnh liệt, đột ngột xâm chiếm nhanh chóng cướp đoạt lý trí.
Lưu Khắc Huân cắn lê.n cá.nh môi của Tư Uyển làm cô choàng tỉnh khỏi cơn say từ nụ hôn đó mang lại, bất giác đẩy mạnh Lưu Khắc Huân, bỏ chạy ra ngoài.
Lưu Khắc Huân mất thăng bằng ngã bệt xuống dưới đất.
- Chậc, điên thật mà.
Lưu Khắc Huân thầm mắng bản thân, rồi nhanh chóng đuổi theo Tư Uyển.
- Tư Uyển...!Tư Uyển...!nghe ta nói đã...
Giữ tay Tư Uyển lại, Lưu Khắc Huân lo lắng không biết phải nói thế nào với Tư Uyển.
Thấy Tư Uyển quay mặt đi không muốn nhìn mình, sự lo lắng ấy càng tăng lên.
- Tư Uyển...ta...ta xin lỗi, ngươi đừng khóc...ta...ta làm ngươi sợ sao?
Lưu Khắc Huân tay chân luống cuống xin lỗi Tư Uyển.
Hắn chọc nữ nhân nhà người ta khóc nhưng lại không biết phải dỗ thế nào.
Tư Uyển lắc đầu.
- Công tử.
- Sao vậy? Lưu Khắc Huân trở nên dịu dàng, không còn cái ngữ khí giận dỗi lúc nãy.
- Công tử ghét ta lắm phải không?
Tư Uyển hỏi làm Lưu Khắc Huân không hiểu ngô