Yun Phong khoát tay, ý bảo Tư Uyển cứ ngồi xuống.
```
* Là người trong nhà cả mà, không cần quá xem trọng tiểu tiết.
Ngươi ra ngoài chờ đi, ta có việc cần nói có nữ lang nhà ngươi.
Lưu Khắc Huân đứng bên ngoài lo lắng không yên nhìn chầm chầm vào cánh cửa.
Biết Tư Uyển hiện tại không sao nhưng hắn vẫn không yên tâm được.
Đợi qua nữa canh giờ sau, Tư Uyển mới ra ngoài.
Nhìn nam nhân ở bên ngoài chờ mình, Tư Uyển có chút chột dạ cúi đầu.
* Chúng ta đi...
Lưu Khắc Huân theo sau Tư Uyển rời phủ tướng quân.
Trên đường về, Tư Uyển không dám nhìn hay nói chuyện với Lưu Khắc Huân.
* Không có gì muốn nói với ta sao?
Tư Uyển đứng lại, cúi gầm mặt không lên tiếng.
Lưu Khắc Huân không còn kiên nhẫn nữa, kéo Tư Uyển đối mặt với mình.
* Nhìn thẳng vào mắt ta.
Trả lời, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta hay không?
* Công tử...nô tỳ...
Tư Uyển không biết phải giải thích với Lưu Khắc Huân như thế nào.
Về tình hay về lý, không hiểu sao Tư Uyển luôn cảm thấy có lỗi dù có thể giải thích lí do vì sao bản thân lại làm như thế.
Nhớ lại khuôn mặt lo lắng lúc nãy của Lưu Khắc Huân, Tư Uyển càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn.
Bất giác lui về phía sau.
Tư Uyên lùi một bước, Lưu Khắc Huân tiến hai bước.
Không nói nhiều lời, nâng mặt Tư Uyển lên, trực tiếp hôn xuống.
Tư Uyển ngây ngốc, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn khuôn mặt sát gần trong gang tấc.
Hoảng loạn muốn lùi về sau thì bị Lưu Khắc Huân ôm eo kéo lại gần hơn.
* Ưm...
Như bị nhấn chìm vào trong bể nước, nụ hôn triền miên, không cách nào thoát ra được.
Đến khi cảm nhận được đối phương hơi thở gấp gáp, Lưu Khắc Huân mới buông tay.
Nhìn Tư Uyển chớp chớp đôi mắt như chưa định hình được việc gì vừa xảy ra, Lưu Khắc Huân sờ đôi gò má đã ửng đỏ của cô.
* Khi biết nàng đến chỗ của Yun Phong, ta đã rất lo lắng.
Vì sao lại không muốn ta biết nàng bị thương.
Không phải ta đã nói, mọi việc đều phải nói với ta sao.
Tư Uyển lúc này làm gì có tâm tư trả lời câu hỏi của Lưu Khắc Huân nữa.
* Chu Ân, Cao Việt hai người có việc gì sao?
Lưu Khắc Huân nhìn ra sau, không nhìn thấy ai.
Khi quay đầu lại thì Tư Uyển cũng không còn thấy đâu nữa.
Lưu Khắc Huân lắc đầu thở dài: Tư Uyển, nàng chờ đó cho ta.
...!***...
Bên kia, Tư Uyển nhân lúc Lưu Khắc Huân không để ý bỏ chạy, về đến tiểu viện thì gặp ngay A Ly.
* Nữ lang, người không sao chứ? Tiểu nhân rất lo lắng cho người.
A Ly tiến đến muốn nắm tay Tư Uyển thì nhận được sự né tránh không thương tiết.
* Ta không có chuyện gì hết.
Tư Uyển muốn trở về phòng của mình thì A Ly nói.
* Xin lỗi, người đã không muốn tiểu nhân nói chuyện người bị thương ra, vậy mà...!
* Được rồi.
Ngươi cũng là có ý tốt, ta không trách ngươi.
A Ly nhìn theo Tư Uyển rời đi, tim như thắt lại.
* Giá như ta có thể gặp người sớm hơn thì