Thuộc hạ của Yun Phong không phải ai cũng vô dụng, cô ta vẫn bồi dưỡng ra không ít người có chí khí lớn.
Cũng đã đến đường cùng, Yun Phong quyết định liều một phen.
Cho người cải trang thành cung nhân, đầu tiên là đưa thư yêu cầu điều kiện để Yun Phong đảm bảo tính mạng cho Nữ vương và Đại công chúa, nhân cơ hội bọn họ không chú ý, người của Yun Phong lén lút truyền mật thư ra ngoài.
- Vậy xin hỏi tướng quân, việc đưa mật thư ra ngoài không phải chuyện nhỏ, người đưa thư nhất định sẽ bị soát người.
- Cái này ngươi không cần phải lo, tướng quân Trần Châu chịu trách nhiệm canh gác hoàng cung, dưới trướng cô ta có một phó tướng từng chịu ơn của ta, y nhất định sẽ giúp ta.
Yun Phong vẫn còn chừa một sợi dây cho mình, dù không lớn nhưng cũng đủ giúp cô ta kéo lại một mạng.
Nếu mật thư ra khỏi hoàng cung, mười vạn đại quân đóng cách kinh thành một trăm dặm sẽ lập tức tấn công.
Hiện tại không phải lúc phân tâm mà chống lại mười vạn đại quân đó: Tư Uyển nghĩ.
- Nếu vậy, bức thư đó ta giúp ngài viết.
Nội dung bức thư mà Yun Phong muốn trước mắt là ngọc tỷ trấn quốc, trong một canh giờ không đưa đến thì giữa Nữ vương và Đại công chúa, sẽ phải có người chết.
Một lúc sau, mấy người Hoàng Lạp Lưu Khắc Huân từ xa nhìn thấy một bóng dáng đi ra từ thiên điện.
Hoàng Lạp khi nhận được thư thì tức tốc mở ra xem, mà không để ý đến đằng sau bộ mặt sợ hãi của cung nhân đưa thư là ánh mắt kinh hãi cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Khắc Huân đứng gần đó.
Cung nhân bị dẫn sang một bên tra hỏi tình hình bên trong.
Người làm việc đó không ai khác là vị phó tướng từng chịu ơn của Yun Phong.
Sau khi đọc thư, Hoàng Lạp cùng vài người bàn sách lược.
Lưu Khắc Huân đứng gần đó nhíu mày đọc đi đọc lại bức thư: Sắp chết đến nơi mà cô ta còn nghĩ đến ngọc tỷ sao? Bức thư cũng không có gì đặc biệt ngoài trừ, chữ viết rất đẹp nhưng bức thư lại có chút bẩn.
Người viết thư tay bị dính mực nên khi viết làm mực dính lại trên giấy.
Nét bút nhìn có chút quen mắt.
Trên tranh họa, trên sách, thư từ, văn kiện thu được ở chỗ Yun Phong, ta từng thấy ở đâu chứ: Lưu Khắc Huân nghĩ.
Bỗng, Lưu Khắc Huân nhớ ra một việc.
Ở Lưu gia, trong thư phòng của hắn, có mấy tờ giấy dùng để đánh dấu vị trí cất sách.
Là khi Tư Uyển giúp hắn phơi sách đã làm.
Lưu Khắc Huân cười khổ, mém chút nữa là không nhận ra chữ viết của Tư Uyển rồi.
Nếu bức thư là do Tư Uyển viết, dấu ngón tay dính mực này chắc sẽ không vô ý xuất hiện đâu.
Vết mực vô tình dính trên hai chữ thư và người.
- Thư, người...!Tư Uyển là muốn truyền đạt điều gì?
Bên phía Hoàng Lạp, chẳng mấy chốc ngọc tỷ đã được đưa đến.
- Bẩm Đại công chúa phi, cung nhân đưa thư đó đã tra