Lý Viên Kỳ nằm trên giường bệnh một ngày rốt cuộc cũng có thể xuống giường, trời vừa bắt đầu sáng y đã nhanh chóng đến doanh trại tập hợp binh mã mà luyện tập ngay cả Lý Nguyên và Bạch Viên cũng bất ngờ, Lý Nguyên thân là Đại tướng quân nhưng trời đã đến trưa vẫn còn bận ôm người trong lòng mà ngủ chả quan tâm việc gì khác
Lý Viên Kỳ khoác lên người bộ giáp sắt, cùng với binh mã luyện tập chiến đấu, đây cũng là lần đầu tiên những binh lính nơi này được chiêm ngưỡng tiểu Lý tướng quân đánh trận là như thế nào, bọn họ từ không phục mà trở thành phục nhưng vẫn có rất nhiều kẻ luôn cho rằng những thứ y làm chỉ là chiêu trò nhỏ nhặt, bọn họ xem thường y vô cùng
Lý Viên Kỳ ở doanh trại luyện tập tới khuya mới trở về, vừa đến trước tướng phủ đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, là Trình Hàn Tuấn đang đứng trước cửa lớn đợi y
Lý Viên Kỳ muốn xoay người đi, nhưng nhà là nhà của y tại sao y lại không vào phải bỏ đi chứ, người nên đi là Trình Hàn Tuấn mới đúng
Trình Hàn Tuấn nhìn thấy bóng dáng của Lý Viên Kỳ từ xa thì liền kích động, rất muốn bước đến nhưng nhớ lại lời nói hôm đó của y mà dừng lại
“Thần tham kiến điện hạ”
Lý Viên Kỳ hành lễ, Trình Hàn Tuấn liền đỡ người vậy
“Lễ nghi cái gì chứ, ngươi mau đứng lên”
Lý Viên Kỳ liền đứng dậy, cửa lớn nhà y vẫn đóng có lẽ Trình Hàn Tuấn không hề làm phiền đến bên trong
“Điện hạ đêm hôm khuya khắt đến tìm thần có việc gì cần thần giúp đỡ sao”
Trình Hàn Tuấn không thích cách xưng hô này một chút nào, hắn gắng gượng vết thương ở chân vừa mới ổn mà đứng thắng, ánh mắt thâm tình nhìn Lý Viên Kỳ
“Ta nghe nói bệnh nên đến thăm, nhưng lúc đến lại phát hiện ngươi đã khoẻ đã đến doanh trại ngoài thành luyện binh, ta không muốn làm phiền ngươi nên ở đây đợi ngươi”
Trình Hàn Tuấn nói, Lý Viên Kỳ đối mặt với Trình Hàn Tuấn luôn là cảm giác sẽ luôn tha thứ cho hắn bất cứ điều gì, Trình Hàn Tuấn luôn sẽ nghĩ đến cảm nhận của y nhiều hơn, mặc dù hai người bọn họ là huynh đệ song sinh nhưng khi ở bên cạnh Trình Hàn Tuấn y không có cảm giác áp lực như khi ở bên cạnh Trình Hàn Nhất
“Ta đã không sao, điện hạ không cần lo lắng, cũng không còn sớm nữa người trở về phủ nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ sai người đưa người về”
Lý Viên Kỳ nói sau đó liền định đẩy cửa bước vào nhưng bị Trình Hàn Tuấn níu lại, y quay đầu lại nhìn hắn
“Ta…ta từ bỏ quyền lực rồi, Kỳ nhi ngươi có thể hướng ánh mắt về phía ta như lúc nhỏ hay không”
Lý Viên Kỳ nhìn Trình Hàn Tuấn lòng y rất muốn nói, từ trước đến nay ánh mắt của y luôn hướng về huynh đệ bọn họ, hướng ánh mắt đó đến đau lòng nhưng hai huynh đệ họ có bao giờ nhìn đến ánh mắt của y hay không
“Điện hạ thứ lỗi, ta không thể trả lời người lúc này, xin người về cho, thần không muốn ngày mai thượng triều lại bị bá quan văn võ chú ý bàn tán”
Lý Viên Kỳ né tránh Trình Hàn Tuấn sau đó nhanh chóng bước vào trong, Trình Hàn Tuấn ở bên ngoài thở dài, hắn có thể vì Lý Viên Kỳ làm tất cả chỉ cần Lý Viên Kỳ ở bên cạnh hắn, nhưng nếu như y vẫn tiếp tục lạnh nhạt với hắn hắn đành phải trở thành kẻ xấu, cho dù như thế nào hắn cũng muốn Lý Viên Kỳ là của hắn
Ngày hôm sau thượng triều không hề có mặt của Trình Hàn Tuấn, Lý Viên Kỳ có chút lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện gì nhưng rồi lại nghĩ đến đó không phải là việc y quan tâm, trong phủ của Trình