"Không được chết....ta không thể....chết....."
Cổ họng cậu khàn khàn phát ra những âm thanh đứt quãng.
"Ngươi hà tất gì phải khổ sở như vậy?" Hai tên thái giám thở dài.
Mắt Thẩm Tinh Phong mở ra lại khép lại, ý thức dần trở nên mơ mơ hồ hồ: "Ta phải chờ hắn....chờ hắn trở lại...đưa ta rời đi...."
"Hắn là ai?"
Thẩm Tinh Phong lại ngất đi.
Hai tên thái giám lương thiện, thấy cậu còn nhỏ, không khỏi thương hại, lén lút đút cho Thẩm Tinh Phong chút cháo.
Đến đêm, Thẩm Tinh Phong phát sốt, mơ mơ hồ hồ trông thấy phụ thân cùng mẫu thân.
Phụ thân một thân áo giáp, mẫu thân một thân hồng y, họ nở nụ cười hiền hậu.
"Tinh Phong, chúng ta đến đón con đi."
Cậu nửa tỉnh nửa mê đau đớn phát khóc.
Cha, nương, Tinh Phong muốn sống.
Thân ảnh của phụ thân cùng mẫu dần dần biến mất, Thẩm Tinh Phong vượt qua ba ngày, cả người gầy thành một đoàn, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thương thế trên người không có thuốc để chữa trị, đi trên đường cảm giác như da thịt trên thân đã thối rữa hết rồi.
Thẩm Tinh Phong quỳ dưới mái hiên lau sàn nhà, hai tên thái giám phía trước lại nhỏ giọng hàn huyên nói chuyện.
"Ta có chuyện muốn kể với ngươi."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước không phải Ninh Nguyên Hầu đã định thành thân với tiểu thư nhà Tả tướng sao?"
Nghe thấy bọn họ nhắc đến Tiêu Kì Hàn lỗ tai Thẩm Tinh Phong lập tức dựng thẳng.
"Sau đó Ninh Nguyên hầu xuất chinh đánh trận, nói là sợ làm lỡ con gái nhà người ta, liền hủy đi mối hôn sự này.
Hoàng đế sau đó để xoa dịu Tả gia, liền định hôn sự tiểu thư Tả tướng cho Bắc Ninh Vương.....Nhưng không ngờ tới tiểu thư nhà họ Tả lại là một người si tình, nói là không phải là Ninh Nguyên Hầu thì không gả! Đến giờ vẫn luôn chờ đợi."
Tim Thẩm Tinh Phong trở nên gấp gáp, không nhịn được mà hỏi: "Bọn họ sẽ thành thân sao?"
Hai tên thái giám bật cười: "Hóa ra ngươi biết nói a, ta còn tưởng ngươi là một tên câm chứ, chính là giọng nói của ngươi có chút khó nghe."
Thẩm Tinh Phong cúi đầu.
"Tiểu thư nhà Tả tướng tình sâu thắm thiết, lại còn là tài nữ có tiếng trong Kinh, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, làm gì có người đàn ông nào có thể cự tuyệt a." Tên thái giám cười thành một đoàn, "Nếu như không phải chờ Ninh Nguyên Hầu hồi triều, chuyện tốt có lẽ đã đến rồi!"
Thẩm Tinh Phong đầu cúi xuống càng thấp, nhỏ giọng thì thầm: "Hắn chưa chắc sẽ thành thân với nàng ta."
Tên thái giám tai rất thính, cậu vừa nói liền nghe được, hai mắt ngạc nhiên mở to: "Bỏ lỡ một đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như vậy, không lẽ lấy ngươi? Hơn nữa ngươi là nam nhân còn là một thái giám, nam không ra nam nữ không ra nữ,....giọng nói thì hỏng, đi đứng cũng khó khăn, ngươi thử nhìn lại bàn tay ngươi xem, vẫy lên cũng khiến người ta thấy ớn đến cổ." (Mình xin lỗi các bạn nha, đoạn này dùng từ ngữ nặng nề, nhưng mình nghĩ nó phù hợp nhất với hoàn cảnh, có gì các bạn thông cảm giúp mình ạ, mình edit mà cũng thấy quá đáng ấy ạ:(
Thẩm Tinh Phong ngơ ngác nhìn tay mình.
Khi còn nhỏ, bàn tay của cậu rất đẹp, mười ngón như lá hành, thon dài thẳng tắp, quanh năm luyện võ vì vậy mu bàn tay có một lớp kén, làm tăng thêm sức mạnh và khí phách anh hùng.
Nhưng là hiện tại...
Bàn tay đầy rẫy những vết thương chằng chịt, những vết nứt tràn mủ ra ngoài, lại còn chi chít sẹo để lại từ mùa đông lạnh cóng.
Đừng nói người khác cảm thấy kinh tởm, chính cậu nhìn vào cũng cảm thấy khó chịu.
Thẩm Tinh Phong như từ trong giấc mơ bừng tỉnh lại, tựa như bị rắn cắn một cái, nhanh chóng thu tay vào trong ống tay áo rộng thùng thình.
Thẩm Tinh Phong ở trong Huy Xuân cung của Thục phi cực kỳ khổ sở.
Cậu thường xuyên bị đánh đập, Thục phi vô duyên vô cớ cũng sẽ tìm cậu kiếm chuyện sau đó bắt phạt, tuy nhiên cậu cũng chưa bao giờ phản kháng.
Mỗi khi trong cung truyền đến âm thanh của gậy đập vào da thịt, tiếng rên không tự chủ được mà phát ra khỏi cổ họng, những tiểu thái giám và cung nữ đi ngang qua đều nhỏ giọng nghị luận sau đó đem chuyện kể cho những cung nhân ở bên ngoài.
"Tiểu Tinh tử lại bị đánh à?"
Tên thái giám trong cung nhướng mày, "Còn không phải sao, nhưng mệnh cũng thật lớn a, bị đánh như vậy mà vẫn chưa chết."
Qua tháng sáu, Thục phi đã ngừng gây khó khăn cho Thẩm Tinh Phong, cuộc sống của cậu cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Bởi vì Thục phi sắp sinh, trên dưới Huy Xuân cung đều đoán rằng đó là một Hoàng tử.
Thục phi vui đến mức cười không khép được mồm.
Vào ngày thất tịch, cung nhân trong Huy Xuân cung bận rộn suốt đêm, tiếng hét của Thục phi vang vọng khắp cung, trước lúc bình minh, một bà đỡ bước ra chúc mừng.
Chúc mừng Hoàng thượng đó là một vị Công chúa.
Công chúa được phong vị Vĩnh An, Hoàng đế cực kỳ vui mừng, nhưng toàn bộ