Khi nhận được tin này, Thẩm Tinh Phong đang mê man trong phòng củi liền tỉnh lại.
Ba tháng, cậu bị nhốt ở trong này, không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng không biết bên ngoài như thế nào.
Sau bảy ngày nhịn đói, Thục phi mỗi ngày phái người đến cho cậu ăn một lần.
Nhưng cũng chẳng thể tính là đồ ăn, chỉ là thức ăn thừa trong cung đổ lẫn vào với nhau.
Thẩm Tinh Phong dựa vào thứ đồ ăn khó nuốt này mà nỗ lực sống qua ngày.
Tiểu Lộ tử thỉnh thoảng sẽ lén lén lút lút đi tới, sau đó nhét vài cái bánh hấp hoặc màn thầu vào bên trong từ kẽ hở trên cửa sổ cho cậu.
Nha hoàn bên cạnh Thục phi cũng thỉnh thoảng đến thay chủ tử xem xét cậu, mỗi lần đến cũng lén lút cho cậu một ít thịt khô.
Nhưng là cơ hội họ lén đến đưa đồ ăn cho cậu cũng không nhiều, trong ba tháng này, Thẩm Tinh Phong gầy đến mỏng dính, cơ thể như chiếc lá có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Ngay cả tiểu Lộ tử cũng rơi nước mắt mấy lần, "Ngươi a, còn cố chấp như vậy để làm gì? Tự giải thoát mình sớm một chút không phải thanh thản hơn sao!"
"Ngươi còn có tâm nguyện gì sao? Tinh Phong, nói cho ta biết đi."
Hơi thở của cậu yếu ớt, trong cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn.
Cổ họng thở ra một hơi sau đó lại nuốt xuống cuối cùng khôn nói gì nữa.
Tiểu Lộ tử bên ngoài nghĩ rằng cậu nhất định còn có tâm nguyện gì đó chưa thực hiện được.
"Ba ba ba" Có tiếng gõ nhẹ từ bên ngoài cửa sổ.
Là ám hiệu mỗi khi tiểu Lộ tử mang đồ ăn đến.
Thẩm Tinh Phong từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy một chiếc màn thầu ném xuống.
Bánh màn thầu trắng muốt ném xuống dính bụi trông như bị phủ một lớp tro.
Thẩm Tinh Phong lột bỏ đi lớp vỏ dính bụi bên ngoài, sau đó nhét từng miếng vào trong miệng.
Tiểu Lộ tử bên ngoài lại ném một thứ khác vào.
Đó rõ ràng là nửa con ngỗng quay được bọc giấy.
Thẩm Tinh Phong trợn tròn mắt nhìn.
Thịt!
Cậu nuốt nước bọt, hoài nghi gần như người bên ngoài không phải Tiểu Lộ Tử, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Lộ Tử?
Giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu Lộ Tử vang lên, "Này! Tiểu Tinh Tử, ngươi đã nhìn thấy con ngỗng quay đó chưa?"
Thẩm Tinh Phong cầm trên tay con ngỗng quay thơm phức, "Thục phi nương nương muốn ngươi hạ độc giết ta sao?"
"Cái gì?!" Tiểu Lộ Tử dường như sắp phát điên, giọng nói cao lên vài phần, lại sợ bị người khác phát hiện bèn thấp giọng nói: "Tiêu Tướng quân đánh bại quân Tây Lương, khải hoàn trở về.
Hoàng thượng long nhan vui vẻ liền đặc biệt tổ chức yến tiệc tại Thiết Giang.
Thục phi nương nương cũng tới yến tiệc, chắc hẳn trong chốc lát sẽ không quay trở lại."
Trái tim Thẩm Tinh Phong suýt nữa ngưng trệ, nhưng cậu đã từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo vấp ngã mấy lần, gian nan bước đến bên cửa sổ.
Cậu cảm thấy cả người lạnh giá, nhưng máu bên trong lại bừng bừng bốc cháy, giọng nói run run, "Là...!Tiêu Kì Hàn?"
"Còn có một Tướng quân khác mang họ Tiêu sao?"
Tiểu Lộ Tử cảm thán một câu, rồi lại hối thúc: "Này, mau ăn đi, hôm nay nương nương không có ở đây, còn muốn ăn gì nữa không? Ta đều có thể đi lấy cho ngươi!"
Cách một bức tường, một song cửa, Tiểu Lộ Tử nhìn không thấy người trong phòng.
Thiếu niên gầy trơ xương, với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, ôm trong ngực một nửa con ngỗng quay, từ từ quỳ xuống đất.
Dù không biết đó là ai nhưng cậu ta vẫn trịnh trọng quỳ lạy.
"Cảm ơn ngươi đã đối xử tốt với ta..."
" Tiểu Tinh Tử?"
Thẩm Tinh Phong lần nữa đi tới bên cửa sổ: "Tiểu Lộ Tử, nếu có cơ hội rời khỏi đây, ta nhất định cũng sẽ đưa ngươi cùng đi."
Còn có A Phúc của Thịnh Minh cung.
Tiểu Lộ Tử "xì" một tiếng chế giễu: "Ngươi đang mơ giữa ban ngày sao! Người như chúng ta, chỉ chờ một đời già chết trong cung! Ngươi vẫn còn muốn rời đi sao?"
Thẩm Tinh Phong lắc lắc đầu, hai mắt sáng ngời, lấp lánh tia sáng trong vắt.
Cậu cười nhẹ một cái.
Hắn sẽ tới.
Thẩm Tinh Phong ăn như hổ đói xong, cậu nhờ Tiểu Lộ Tử mang nước, lược và quần áo sạch sẽ cho cậu, lại tắm rửa sơ qua một hồi.
Cậu biết rằng bây giờ bản thân không được ưa nhìn cho lắm.
Gầy gò trông không ra hình dáng gì, trên tay chằng chịt vết thương, trên mặt vẫn còn những vết hằn roi...
Nhưng cậu vẫn muốn chăm chút bản thân một chút.
Chạng vạng tối, Thẩm Tinh Phong nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài cửa sổ, bám lấy cánh cửa nhìn ra ngoài.
Thục phi đùng đùng trở về phòng, xung quanh là cung nữ nha hoàn vây quanh.
Ánh mắt Thẩm Hành Phong ảm đạm đi vài phần.
Tiệc ăn mừng...
Đã kết thúc rồi