Trong lúc nhất thời Ba Đặc Ngươi cũng không thể nói ra cái gì để giải thích, chỉ là bướng bỉnh lôi kéo tay của Liễu Tử Y không muốn buông ra.
"Nếu là người nhà của ta sát hại mẫu hậu của ngươi, ngươi sẽ đối đãi với ta như thế nào?" Liễu Tử Y chất vấn.
Không nghĩ tới Ba Đặc Ngươi lấy từ trong lòng ra một cây dao găm, đưa tới trong tay của Liễu Tử Y, chỉ vào ngực chính mình nói:
"Có phải là do xuất thân của ta hay không, ta làm cái gì, ta là người như thế nào liền không còn là quan trọng nữa?"
"Ngươi muốn làm gì?" Liễu Tử Y kinh hoảng nói.
"Nếu là ngươi muốn báo thù, liền giết ta đi, phụ nợ tử trả!"
Hoàng cung, bên trong Ngự thư phòng.
Sau khi Ô Ân biết được hành động của Ba Đặc Ngươi, gián nhanh râu mép đều bị sai lệch.
"Gọi Thái tử tới cho trẫm!"
"Vâng."
Ba Đặc Ngươi hồn bay phách lạc trở về hoàng cung, chỉ một câu của Liễu Tử Y "Đừng nên ép ta" làm Ba Đặc Ngươi mất đi khí lực.
"Phụ hoàng."
Ô Ân nhìn Ba Đặc Ngươi như người mất hồn quỳ trên mặt đất, nhịn không được lửa giận trong lòng, nghiêm khắc hỏi.
"Ngươi có biết, Trẫm chỉ có ngươi là hài tử hay không?"
Ba Đặc Ngươi cúi đầu.
"Ngươi có biết, nếu như ngươi chết đi, đối với Đại Hạ có nghĩa là gì?"
"Nhi thần biết sai rồi." Ba Đặc Ngươi quỳ rạp trên mặt đất, ấp úng nói "Nhi, nhi thần lúc đó mặc nhuyễn giáp."
Ô Ân vung mi lên, không có nói nữa, như đang chờ Ba Đặc Ngươi nói tiếp.
"Nhi thần nghĩ, nếu như Tử Y thật muốn một kiếm giết chết nhi thần, thì coi như tâm đã chết, từ nay về sau, nhi thần chỉ vì Đại Hạ mà sống."
Ba Đặc Ngươi quỳ thẳng lưng nhìn Ô Ân, mang theo sự chân thành của người thiếu niên.
"Nếu như Tử Y không giết nhi thần, nhi thần nguyện ý chờ nàng nghĩ thống suốt."
Ô Ân ngẩng đầu, hít thở một hơi thật dài, nàng hoài nghi có phải cả đời này nàng thiếu nợ Diệp Chiêu hay không.
Nàng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của thiếu niên, thật lâu không nói gì. Nàng cùng Ba Đặc Ngươi không giống như tình phụ tử nhạt nhẽo của đế vương, cũng không giống như tình mẫu tử từ ái của bách tính thông thường, khi Ba Đặc Ngươi hiểu chuyện, nàng liền tận lực hết sức giáo dục hắn, không quá phận nghiêm khắc, thậm chí có chút tự do phóng túng.
Ít nhất trong lúc này, hắn không có làm cho Ô Ân thất vọng.
Quả nhiên còn liều lĩnh lỗ mãng hơn thời niên thiếu của chính mình, Ba Đặc Ngươi càng giống Y Nặc, mọi việc đều lưu lại sự giảo hoạt.
Có chút thương tiếc nhìn Ba Đặc Ngươi, Ô Ân nói:
"Có thể, trẫm tạm thời không để cho ngươi chỉ hôn, cũng không ép ngươi rời xa Liễu Tử Y."
Ô Ân đi đến trước người Ba Đặc Ngươi, ngồi xổm xuống, tay vỗ về đầu hắn, có chút thở dài nói:
"Trẫm muốn nói cho ngươi một việc, nên như thế nào liền do ngươi quyết định."
Trong lòng Ba Đặc Ngươi căng thẳng.
"Liễu tử Y, mẫu thân của nàng giết phụ thân ngươi."
Ba Đặc Ngươi đi rồi, Ô Ân vẫn ngồi ở chỗ kia, bóng tối trong điện vây quanh nàng.
Trong bóng tối xuất hiện một điểm sáng, Liễu Tích  cầm một ngọn đèn đi vào điện, có chút lo lắng nhìn Ô Ân.
Ánh mắt Ô Ân nhìn nàng, mở miệng nói:
"Trẫm không can thiệp vào chuyện của hắn, lúc trước là trẫm hại chết Y Nặc, không thể trách người bên ngoài."
"Nếu không phải ta muốn đi tiễn Diệp Chiêu, Y Nặc cũng sẽ không chết." Liễu Tích Âm ôn nhu nói, "Ô Ân đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã qua."
Tháng năm làm cho trên mặt thêm thâm thúy, những vết tích lưu lại năm đó dần dần mờ đi.
"Lớn tuổi, tổng muốn nghĩ đến chuyện trước đây." Ô Ân cười cười.
"Ta cũng không còn trẻ."
"Đợi hài tử lớn chút nữa, trẫm liền thoái vị." Ô Ân cầm tay Liễu Tích Âm, "Tích Âm, mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy như thế nào?"
"Được, đều theo ý ngươi."
.
Gió lớn cuốn theo mây đen đưa đến, một lát sau, mưa như trút nước.
Liễu Tử Y nghe được Ba Đặc Ngươi đến tìm nàng, vô cùng kinh ngạc. Bung dù bước nhanh tới ngoại phủ, thấy được một thân ảnh chật vật trong mưa.
Toàn thân quần áo đều bị ướt hết, tóc cũng mất trật tự mà nhỏ giọt nước, Ba Đặc Ngươi ổn định nhìn nàng, trong tay cầm một cái hộp.
"Ngươi làm gì vậy?" Liễu Tử Y chạy tới, muốn kéo Ba Đặc Ngươi vào phủ tránh mưa.
Ba Đặc Ngươi đứng ở nơi đó, tùy ý cho nàng lôi kéo nhưng đều bất động.
"Thứ này đặt ở chỗ ta đã nhiều năm, lúc trước đã đáp ứng ngươi." Trong mắt Ba Đặc Ngươi không biết là nước mắt hay là nước mưa.
Liễu Tử Y tiếp lấy cái hộp hắn đưa qua.
"Tử Y...Ta đi..." Nói xong liền không quay đầu lại mà đi.
Liễu Tử Y nhìn bóng dáng của hắn tiêu thất nơi cuối đường.
Mở hộp ra, là một con bươm