Liễu Tử Y dự định là sẽ bị trách cứ hoặc hỏi tội, nhưng mà ngoài dự đoán, lời nói của Ô Ân làm nàng mất đi dũng khí đối diện, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Ô Ân, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trong mắt của chính mình.
"Trẫm biết năm đó có người nói cho ngươi một việc, khả là ngươi cũng không cần phải chạy trốn."
"Hay là ta phải ở lại để mặc cho ngươi bài bố sao!" Liễu Tử Y ngẩng đầu chất vấn.
"Làm càn!" Nội hầu tổng quản quát lớn.
Ô Ân nâng tay, tỏ ý Tổng quản không cần phải như vậy.
"Ngươi sợ trẫm giết ngươi?"
Liễu Tử Y không nói chuyện.
"A, trẫm muốn giết ngươi sớm đã giết, như thế nào còn có thể để ngươi có cơ hội lớn lên." Ô Ân cười khẽ.
"Ngươi không sợ ta tìm ngươi báo thù sao?"
"Nếu như ngay cả một tiểu oa nhi trẫm còn sợ, thì làm gì có can đảm quản thiên hạ này! Người muốn mạng trẫm rất nhiều, xác thực là có chút đáng giá kiêng kỵ, nhưng mà trong đó không có ngươi."
"Hiện tại thì sao? Ta đã biết ngươi là kẻ thù sát hại phụ mẫu huynh trưởng ta, ngươi cũng không giết ta?"
"Không giết." Ô Ân nhàn nhạt nói.
"Vì sao?" Liễu Tử Y đề cao âm lượng, nàng thật hiểu không rõ người trước mắt nghĩ gì.
"Chớ không phải muốn cho thấy chính mình là một vị chi quân nhân đức a?" Liễu Tử Y châm chọc nói, nếu như nói Ô Ân là vị nhân quân, phỏng chừng trên đời này là điều chê cười lớn nhất, ít nhiều đại gia tộc tiền triều bị nhổ cỏ tận gốc, ít nhiều sĩ tộc Tống nhân được bạn thưởng chết, ngoại trừ bách tính bình thường, toàn bộ tầng lớp thượng lưu của tiền triều đều bị xóa sạch, không muốn quy thuận hoặc có tâm tư khác thường, đều diệt sạch.
"Trẫm muốn giết một người tự hắn sẽ tiêu thất, mà ngươi, coi như là lòng từ bi của trẫm đi." Ô Ân đứng lên đi tới vài bước, "Nói đi, lúc này gióng trống khua chiêng trở về là vì cái gì."
Với thân thủ của Liễu Tử Y chạy trốn trước khi bị bắt là không thành vấn đề, chỉ là nàng không muốn lại phải chạy trốn, có vài thứ nếu là nghĩ không ra, thì cả đời này của nàng không thể đi ra ngoài. Cho nên nàng dứt khoát nói ra điều làm nàng thống hận và quan hệ với hoàng thất, sau đó quay về Biện Kinh, sống hay chết đều không quan trọng, có một vấn đề nàng nhất định phải làm rõ.
"Vì sao nương thân để ta không cần phải báo thù?"
Ô Ân nhíu mày, này không phải là một cái vấn đề có thể hảo trả lời.
"Đó là những ân oán đồng lứa của chúng ta, không cần phải để tiểu bối các ngươi nhọc lòng."
Câu trả lời cũng không làm Liễu Tử Y hài lòng.
"Nếu Diệp Chiêu lựa chọn để ngươi báo thù, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống cho tới bây giờ sao? Có lẽ nói, ngươi còn tệ hơn so với hiện tại." Ô Ân hỏi ngược lại nàng.
Ô Ân lưu lại Liễu Tử Y một mạng, tiền đề là Liễu tử Y không có hành động báo thù.
Diệp Chiêu đưa tin cho Liễu Tử Y, là rút đi hàm răng của hổ con, cũng muốn để Liễu Tử Y rời xa hận thù, có thể sống như một nữ tử bình thường.
"Sao ta biết được lá thư này là ngươi biên ra để bài trí ta?"
Hiển nhiên Ô Ân không có hứng thú ứng phó lại sự càn quấy của Liễu Tử Y, phân phó nói:
"Trẫm mệt mỏi, quay về đi."
"Vâng! Hoàng thượng." Nội hầu tổng quản đáp.
"Giang Bắc chỗ đó, trẫm đã phái Ngự y đến đó, lúc này trẫm giúp ngươi một lần, lúc trước ngươi lựa chọn rời khỏi, như vậy sao này cũng liền không cần lại xuất hiện trước mắt trẫm nữa."
Bị ném quay về chỗ cũ Liễu Tử Y đột nhiên hiểu được, người như vậy là gì mà phí sức lực để bài trí chính mình? Trực tiếp giết đi không phải càng tốt hơn sao.
.
Ngày thứ hai, Liễu Tử Y lại bị mang vào cung, Hoàng hậu muốn gặp nàng.
Hiện nay nhìn thấy thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, gương mặt còn mang theo nét ngây ngô làm Liễu Tích Âm nhớ đến Diệp Chiêu, thời niên thiếu bộ dáng Diệp Chiêu cũng giống như vậy, anh khí mi nhãn còn mang theo sự bướng bỉnh.
Liễu Tích Âm để Hồng Oanh đến nâng Liễu Tử Y đứng lên, thoải mái nói:
"Tử Y, buông thù hận đi, mẫu thân ngươi mong muốn ngươi có thể sống vui vẻ, không hy vọng ngươi bị thù hận là cho mệt nhọc."
Liễu Tử Y cúi đầu, trên tay mờ ám làm bại lộ trong lòng nàng đang rối rắm.
"Cơ bản không muốn đề cập đến chuyện cũ, kỳ thực, mẫu thân ngươi là tự nguyện chết trong tay bệ hạ."
"Không thể nào, nương thân là Tướng quân Đại Tống, sao có thể tự nguyện chết trong tay người kia!" Liễu Tử Y không dám tin tưởng, mở to hai mắt.
"Bởi vì mẫu thân ngươi giết đệ đệ bệ hạ." Liễu Tích Âm than thở.
Lấy mạng đổi mạng, Liễu Tử Y rốt cuộc đã hiểu, theo như lời Ô Ân là ân oán đồng