Tướng Quân! Tên Ta Là Phu Nhân

Gia Pháp!


trước sau



Người trong phủ đã tập trung đầy đủ chen chúc nhìn người bên trong.

An Hy mặc bộ váy mỏng manh, tay bị buộc vào ra đầu dây, những ngón tay đan vào những thanh kẹp bằng gỗ.

Bốn nô tài đứng 2 bên, ra sức đánh vào cơ thể yếu ớt của cô, 2 người con ra ra sức dít chặt kẹp gỗ.

đầu đớn truyền sắp cơ thể bám chặt vào từng dây thần kinh, cái rét buốt giá xuyên thẳng vào cơ thể.

An Hy cắn chặt môi, ngẫm máu trong một, một mùi tanh nồng xộc đến mũi cô, gương mặt tái đi giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng.

An Hy như một cái xác không hồn, vất vơ trên thanh xà, những ngón chân đung đưa va chạm nền tuyết lạnh, máu đã thấm đỏ hòa cùng tuyết trắng, một không khí kinh hãi, sợ sệt tràn ngập phủ tướng.

Những ánh mắt ánh lên sự vui vẻ có, thương hại cô, kinh ngạc có, chỉ là không ai dám nói gì nữa.

Như Mây quỳ dưới chân An Hy, khóc khản cả tiếng, ra sức cầu xin nhưng chẳng hề có sự mẩy may nào ở đây, tất cả bị nhấn chìm bởi sự lạnh lùng.


Đời người bi thương nhất là khi công lí bị nhấn chìm, xót xa hơn nữa là cảm giác bất lực.

Trải qua bao kiếp người con người vẫn là giữ bản chất, dù là thời gian nào trắng đen cũng có thể bị đảo lộn bằng một cú sảy chân đôi khi là vô tình.

An Hy phun đống máu ngậm từ nãy trong miệng ra, cảm tưởng như lồng ngực sắp vỡ đến nơi rồi.

Cơ thể vốn chẳng còn cảm giác nào nữa, chỉ cảm thấy thời gian sao trôi chậm thế, bao giờ mới kết thúc.

Tần Lang nhìn An Hy, rồi đưa ngón tay lên cắn, cảm giác như lửa đốt mắt không rời một giây phút nào.

“Thiếu tướng quân, người xem tiểu thư sắp bị đánh nát người rồi kìa.”“ Da cô ta dày lắm, nát dễ dàng thế sao được.” Lãnh Mặc ánh mắt ánh mắt đã ánh lên vài tia âm u nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

“37, 38, 39, 40.

.” Tần Lang lẩm bẩm đếm lòng nóng như lửa đốt.

“Tần Lang ngươi chưa nhìn thấy người bị đánh chết bao giờ à, đứng yên cho ta.”Lãnh Mặc vẫn bình thản nhìn An Hy khuôn mặt giữ vẻ lạnh lùng chỉ là đôi mắt sớm trở nên u ám, không biết vì sao hắn có thể ngồi nghiêm túc nhìn An Hy như thế.

Tần Lang đứng sau thì sốt ruột, mỗi lúc cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung.

“ Thiếu tướng quân hay thuộc hạ tự mình ra cướp người?“ Có ai giành đâu mà phải cướp, ngươi không tin ta?” Lãnh Mặc hừ lạnh một tiếng, cầm tách trà nóng trên tay nắm chặt.

“ Thuộc hạ nghĩ là Diêm vương sẽ giành.”“ Diêm vương của Lã An Hy đang ngồi trước mặt ngươi.”Tần Lang giật mình ngó trước nhìn sau, không hiểu câu nói ẩn ý của Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc bất lực, bình thường có một An Hy lúc nào cũng mơ màng hắn đã khổ lắm rồi giờ đến tên thuộc hạ của mình sau khi bị kéo đi chơi mấy trò của con nít thì cũng lây luôn cái tính cách chả ra đâu của cô, hắn thở dài một tiếng rồi cầm kiếm đánh cho Tần Lang không trượt phát nào.

Đánh xong Lãnh Mặc mới bắt đầu xuất đầu lộ diện, lâu rồi hắn cũng chưa diện kiến trước mặt thân phụ của mình lần này là vì An Hy mà hắn như có cơ hội gặp lại người.

“Phụ vương, người có khỏe không?”Tần Lang thoáng chút giật mình nhìn Lãnh Mặc, giờ đâu phải lúc hỏi thăm sức khỏe.


“Ta khỏe đến khi người của con đến gây chuyện ta không thấy khỏe nữa.”“Thiếu tướng quân xin người hãy cứu tiểu thư, ai cũng có thể không tin tiểu thư nhưng người nhất định phải tin tiểu thư, tiểu thư sao có thể hại người chứ.” Như Mây nén nước mắt, quỳ xuống cầu xin Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc vẫn đang nhìn thẳng vào mắt của tướng quân, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh một Lã An Hy người vấy máu tóc tai rũ rượi đang cầm dao xông đến đâm hắn hai nhát, rồi từng lời nói một vô cùng tàn nhẫn lãnh khốc làm tổn thương đến hắn.

Lã An Hy khi đó chỉ muốn giết chết bằng được Lãnh Mặc, đến bây giờ vẫn chưa hiểu vì sao khi An Hy ngất đi tỉnh dậy lại lao đến cứu hắn, rồi từ lúc trở về lại vô cùng quan tâm hắn.

Nhưng đến lúc này cũng không biết chuyện này sự thật là gì, Lãnh Mặc cười khẩy một cái rồi tự trả lời câu hỏi trong lòng ấy.

“ Như Mây, ta không sai, không được cầu xin” An Hy cố lấy hơi nói.

“ Ta biết cô không sai ta mới có mặt ở đây.” Lãnh Mặc vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào tướng quân nói đúng hơn là đang muốn nói lời này với tướng quân.

Đoàn Thu phu nhân có chút sững người một chút, cũng có một chút vui mừng vì thấy Lãnh Mặc dường như đang ngầm đối đầu với cha mình.

Đoàn Thu phu nhân bộ mặt thay đổi sang một vẻ vô cùng hiền lành trước mặt Lãnh Mặc.

“ Lãnh Mặc, Lã An Hy tự

mình chạy đến đây gây chuyện thị phi, vu oan giáng họa cho một nô tì, Lãnh phủ từ trước đến nay ghét nhất mấy chuyện dối trá hại người nếu không trách phạt thật nặng làm gì còn nề nếp gia quy phủ tướng.”“ Lã An Hy nghe thật là người không biết điều.” Lãnh Mặc vẻ mặt tỉnh bơ nhìn Đoàn Thu phu nhân.

“ Đúng là điều đó, đánh tiếp tục khi nào cô ta nhận lỗi thì thôi cho ta.” Đoàn Thu phu nhân đập tay xuống bàn, không nhớ mình đang cắn hạt dưa thế là cứ thế cắn vào lưỡi tưởng chừng đứt luôn rồi.

“ Phu nhân xin người nhân từ, tiểu thư làm sao chịu nổi nữa, nếu có sai đã không chịu đựng đến mức này mà vẫn cố chấp.”“ Vậy ý ngươi là ta và tướng quân xử oan cho cô ta.

Nô tì thật to gan dám nói bổn phu nhân như thế, lôi cô ta ra đánh cùng cho ta.” An Hy tiếp tục phun đống máu trong miệng ra, dùng hết sức bình sinh mở mắt ra, hét lớn lên.

“ Đừng có động vào người của ta.” Lũ hạ nhân có chút dè chừng, nhưng không đánh đến như thế rồi mà cô vẫn sống vẫn tỉnh táo hét được lên như thế.

Vô tình chạm phải ánh mắt u ám, sắc lạnh chúng khẽ rùng mình một cái.

Như Mây ngồi dưới chân An Hy đau xót vô cùng, mắt đã sưng lên, nước mắt cũng đã khóc cạn rồi.

An Hy thì đã ngất đi, nhưng lần này lại thêm một xô nước nữa để cô tỉnh lại, đã là lần thứ ba bị hắt nước vào người, cảm tưởng như An Hy sắp đóng băng rồi.


Như Mây bên dưới cũng đã bủn rủn hết chân tay, “ Như Mây cái thứ bao nhiêu rồi?” An Hy cố gắng nói để đầu óc tỉnh táo.

“ 49 rồi thưa tiểu thư.”Lãnh Mặc trong lòng đã có một vùng đen tắm tối, bất giác nở nụ cười ma mị nhìn Đoàn Thu phu nhân.

“ Ta nhớ không làm thì người xin hoàng thượng ban hôn cho ta là phu nhân, bây giờ nàng ấy gây chuyện như vậy phu nhân cũng phải có chút trách nhiệm.

Để một người nguy hiểm như thế ở bên ta, không biết phu nhân có ý đồ gì?.”“ Hồ đồ, con không được nói về phu nhân như thế, là bản tính thích gây chuyện của cô ta, không liên quan gì đến phu nhân.” Tướng quân nghiêm nghị nhìn Lãnh Mặc nói.

“ Vậy Thân phụ định đánh hôn thê của ta đến bao giờ, nàng ấy sắp chầu diêm vương rồi đó, sợ là quỷ sai đã đứng bên cạnh rồi, xem ra Lã An Hy đến phủ tướng chỉ để hóa kiếp.”“Đủ rồi, đợi cô ta hồi phục sau này sẽ trách phạt tiếp đến khi nào nhận lỗi thì thôi.” Tướng quân cũng không khó dễ gì ra lệnh.

“Không có sau này đâu, kể từ giờ nàng sẽ nữ nhân của ta sẽ chỉ một mình ta có quyền làm bất cứ điều gì với nàng ấy.

Không cần biết nàng ấy có gây ra chuyện gì không phải là ta trách phạt thì cũng sẽ không đến lượt bất kỳ ai.” Lãnh Mặc nhìn thẳng vào mắt tướng quân dõng dạc rồi đi đến đỡ An Hy xuống lòng rồi đi về viện.

Phía sau một sự âm u đến tột cùng, ai cũng ngỡ ngàng, tướng quân đứng đến nỗi không vững nữa,Phu nhân thì cứ “phản rồi, phản rồi”.

Chính từ giờ phút này mọi thứ đã đi đúng vào quỹ đạo của bánh xe định mệnh, chẳng biết trước điều gì nhưng cũng định sẵn là sẽ không có gì êm đềm, bắt đầu là máu và nước mắt còn kết cục phải xem số kiếp hai ngươi.

Người cũng đã đến, chàng cũng đã thừa nhận, gió tuyết lạnh lẽo mờ mịt hơi giá lạnh cũng đã chứng kiến, kiếp duyên này vốn là chẳng thể nào trái tráo số mệnh.

An Hy nằm trong lòng hắn lặng lẽ nhìn lên, nước mắt bắt đầu rơi, không phải vì đau đớn mà vì lần này cô tổn thương chính mình, cũng đã tổn thương đến người mình vốn muốn bảo vệ.

Lãnh Mặc đưa tay kéo vạt áo choàng lên người cô cho kín, gạt vài lọn tóc rối trên mặt cô, rồi ghé sát tai cô thì thầm “Ta bảo vệ cô lần thứ nhất.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện