Người trong phủ đã tập trung đầy đủ chen chúc nhìn người bên trong.
An Hy mặc bộ váy mỏng manh, tay bị buộc vào ra đầu dây, những ngón tay đan vào những thanh kẹp bằng gỗ.
Bốn nô tài đứng 2 bên, ra sức đánh vào cơ thể yếu ớt của cô, 2 người con ra ra sức dít chặt kẹp gỗ.
đầu đớn truyền sắp cơ thể bám chặt vào từng dây thần kinh, cái rét buốt giá xuyên thẳng vào cơ thể.
An Hy cắn chặt môi, ngẫm máu trong một, một mùi tanh nồng xộc đến mũi cô, gương mặt tái đi giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn không kêu lên một tiếng.
An Hy như một cái xác không hồn, vất vơ trên thanh xà, những ngón chân đung đưa va chạm nền tuyết lạnh, máu đã thấm đỏ hòa cùng tuyết trắng, một không khí kinh hãi, sợ sệt tràn ngập phủ tướng.
Những ánh mắt ánh lên sự vui vẻ có, thương hại cô, kinh ngạc có, chỉ là không ai dám nói gì nữa.
Như Mây quỳ dưới chân An Hy, khóc khản cả tiếng, ra sức cầu xin nhưng chẳng hề có sự mẩy may nào ở đây, tất cả bị nhấn chìm bởi sự lạnh lùng.
Đời người bi thương nhất là khi công lí bị nhấn chìm, xót xa hơn nữa là cảm giác bất lực.
Trải qua bao kiếp người con người vẫn là giữ bản chất, dù là thời gian nào trắng đen cũng có thể bị đảo lộn bằng một cú sảy chân đôi khi là vô tình.
An Hy phun đống máu ngậm từ nãy trong miệng ra, cảm tưởng như lồng ngực sắp vỡ đến nơi rồi.
Cơ thể vốn chẳng còn cảm giác nào nữa, chỉ cảm thấy thời gian sao trôi chậm thế, bao giờ mới kết thúc.
Tần Lang nhìn An Hy, rồi đưa ngón tay lên cắn, cảm giác như lửa đốt mắt không rời một giây phút nào.
“Thiếu tướng quân, người xem tiểu thư sắp bị đánh nát người rồi kìa.”“ Da cô ta dày lắm, nát dễ dàng thế sao được.” Lãnh Mặc ánh mắt ánh mắt đã ánh lên vài tia âm u nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
“37, 38, 39, 40.
.” Tần Lang lẩm bẩm đếm lòng nóng như lửa đốt.
“Tần Lang ngươi chưa nhìn thấy người bị đánh chết bao giờ à, đứng yên cho ta.”Lãnh Mặc vẫn bình thản nhìn An Hy khuôn mặt giữ vẻ lạnh lùng chỉ là đôi mắt sớm trở nên u ám, không biết vì sao hắn có thể ngồi nghiêm túc nhìn An Hy như thế.
Tần Lang đứng sau thì sốt ruột, mỗi lúc cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung.
“ Thiếu tướng quân hay thuộc hạ tự mình ra cướp người?“ Có ai giành đâu mà phải cướp, ngươi không tin ta?” Lãnh Mặc hừ lạnh một tiếng, cầm tách trà nóng trên tay nắm chặt.
“ Thuộc hạ nghĩ là Diêm vương sẽ giành.”“ Diêm vương của Lã An Hy đang ngồi trước mặt ngươi.”Tần Lang giật mình ngó trước nhìn sau, không hiểu câu nói ẩn ý của Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc bất lực, bình thường có một An Hy lúc nào cũng mơ màng hắn đã khổ lắm rồi giờ đến tên thuộc hạ của mình sau khi bị kéo đi chơi mấy trò của con nít thì cũng lây luôn cái tính cách chả ra đâu của cô, hắn thở dài một tiếng rồi cầm kiếm đánh cho Tần Lang không trượt phát nào.
Đánh xong Lãnh Mặc mới bắt đầu xuất đầu lộ diện, lâu rồi hắn cũng chưa diện kiến trước mặt thân phụ của mình lần này là vì An Hy mà hắn như có cơ hội gặp lại người.
“Phụ vương, người có khỏe không?”Tần Lang thoáng chút giật mình nhìn Lãnh Mặc, giờ đâu phải lúc hỏi thăm sức khỏe.
“Ta khỏe đến khi người của con đến gây chuyện ta không thấy khỏe nữa.”“Thiếu tướng quân xin người hãy cứu tiểu thư, ai cũng có thể không tin tiểu thư nhưng người nhất định phải tin tiểu thư, tiểu thư sao có thể hại người chứ.” Như Mây nén nước mắt, quỳ xuống cầu xin Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc vẫn đang nhìn thẳng vào mắt của tướng quân, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh một Lã An Hy người vấy máu tóc tai rũ rượi đang cầm dao xông đến đâm hắn hai nhát, rồi từng lời nói một vô cùng tàn nhẫn lãnh khốc làm tổn thương đến hắn.
Lã An Hy khi đó chỉ muốn giết chết bằng được Lãnh Mặc, đến bây giờ vẫn chưa hiểu vì sao khi An Hy ngất đi tỉnh dậy lại lao đến cứu hắn, rồi từ lúc trở về lại vô cùng quan tâm hắn.
Nhưng đến lúc này cũng không biết chuyện này sự thật là gì, Lãnh Mặc cười khẩy một cái rồi tự trả lời câu hỏi trong lòng ấy.
“ Như Mây, ta không sai, không được cầu xin” An Hy cố lấy hơi nói.
“ Ta biết cô không sai ta mới có mặt ở đây.” Lãnh Mặc vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào tướng quân nói đúng hơn là đang muốn nói lời này với tướng quân.
Đoàn Thu phu nhân có chút sững người một chút, cũng có một chút vui mừng vì thấy Lãnh Mặc dường như đang ngầm đối đầu với cha mình.
Đoàn Thu phu nhân bộ mặt thay đổi sang một vẻ vô cùng hiền lành trước mặt Lãnh Mặc.
“ Lãnh Mặc, Lã An Hy tự