Căn phòng thê lương hơn bởi tiếng khóc, tiếng kêu đau đớn của An Hy, máu đã nhuốm đỏ chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút, ám lấy không khí một mùi tanh nồng, dưới đất những hũ thuốc ngổn ngang rơi vãi.
Người ngoài rèm ngồi đó, nói đúng là lòng gào thét như gió trên đỉnh Himalaya, lạnh như băng tảng ngàn năm.
Lãnh Mặc liên tục uống trà lạnh, cố gắng gồng mình lên, Tần Lang thì cứ đi đi lại lại cắn móng tay.
“Tiểu thư người cố chịu một tí, em sắp băng xong rồi.”Như Mây cố nén nước mắt vừa an ủi An Hy, nhưng cơ thể An Hy quả thực đã tróc da trầy thịt, nếu còn tiếp tục bị đánh thêm một chốc nữa có lẽ mãi mãi không liền da liền thịt được.
An Hy run run đưa bàn tay đã nát cả mười ngón mới được băng bó với lấy cái khăn cuộn lại đưa lên miệng cắn chặt lấy.
“ Tiểu thư người như thế này em phải sống sao chứ, người nhất định phải cố gắng lên không được có chuyện gì đâu.” Như Mây vốn đã mất tiếng cố gắng nói, nhưng chữ được chữ không.
Đêm đã khuya tuyết trời vẫn tiếp tục công việc mang đến cái gọi là mùa đông.
Nếu như ở đây người đau đớn đến thấu tim gan, cố gắng giành giật hơi thở với tử thần, cố gắng không buông bỏ cuộc đời này, cố gắng để hoàn thành trách nhiệm mình đã hứa hẹn.
Thì ngoài kia, căn phòng ấm áp với ánh đèn dầu cháy dữ dội lại đang vô cùng vui vẻ và màn nguyện,“ Đã gom đủ thuốc giảm đau ở Dược viện đây sao?”“ Vâng thưa phu nhân, ngoài ra tất cả thuốc trị thương cũng ở đây?.”“ Tốt lắm, thưởng cho hắn.”“ Đa tạ phu nhân.”“ Nhớ! nếu cái miệng của ngươi mà không biết giữ kín thì coi chừng không phải một mình mà cả gia quyến nhà ngươi cũng không thoát được bổn phu nhân đâu.”“ Vâng thưa phu nhân, nô tài biết rồi.”Đoàn Thu phu nhân đã tính đến chuyện này ngay từ khi An Hy bị trách phạt, Đoàn Thu phu nhân gọi đó là cái giá An Hy phải trả khi cố gắng đối đầu với mình.
Thỏa mãn khi thấy thật dễ dàng khi trả thù An Hy, một buổi tối đối với Đoàn Thu phu nhân không gì có thể hài lòng hơn.
“ Người đâu lôi ả nô tì kia đến đây cho ta.” Đoàn Thu phu nhân quát lên giận giữ.
Người được đưa vào thương tích khắp mình mẩy, máu bê bết từ đầu xuống chân, sớm đã không còn chút ý thức nào.
“ Tạt nước cô ta tỉnh cho ta.”Nha đầu tỉnh dậy, vô cùng sợ hãi, cố gắng lấy nốt hơi thở cuối cùng của mình van xin.
“ Phu nhân, xin hãy tha chết cho nô tì, lần sau nô tì sẽ cẩn thận hơn.”“ Còn có lần sau, ngươi biết chút nữa vì ngươi mà ta mang trọng tội Thứ mẫu hạ độc con trưởng không? suýt chút nữa nếu bị bại lộ Lão gia sẽ lấy cái đầu ta khỏi cổ không?”“ Phu nhân, xin người, dù sao Lã tiểu thư cũng bị trách phạt, thiếu tướng quân cũng vì cô ấy mà đối đầu với tướng quân, chuyện này chẳng phải sẽ có lợi cho phu nhân, có lợi cho Lãnh Khiết thiếu gia sao...”Đoàn Thu phu nhân gật gù, cuối cùng cũng tha mạng cho nha đầu đó, vì dù sao miệng lưỡi và cái đầu của nha đầu đó vẫn dùng được.
Dân gian có câu “ một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” quả thực trong lúc này Cung Anh viện đang đúng với câu nói này.
Lãnh Mặc tức giận đến nổi gân xanh đã nổi hết lên, không thể bình tĩnh được.
“ Thuốc trị thương, thuốc giảm đau đâu phải thứ gì quý hiếm mà Lãnh phủ không có dù chỉ một chút chứ, lũ người mạt hạng ở Dược viện định đối đầu với ta sao?”Lãnh Mặc dùng một quyền đấm mạnh vào tường, trong lòng vô cùng khó chịu, vô cùng đau xót, không dám nhìn An Hy lúc này.
“ Bọn chúng nói đã Đoàn Thu phu nhân đã cho gom thuốc để tiếp viện ra biên ải vì vậy trong phủ mới bất ngờ không còn hai loại thuốc đó.”Tần Lang cúi mặt u ám giọng như lạc đi nói.
Như Mây ở bên cạnh lau người cho An Hy, khuôn mặt nhỏ nhắn như không còn chút khí tức nào nữa, hơi thở vô cùng yếu ớt, cuộc đời này cũng có lúc thở thôi cũng khó khăn như thế.
Như Mây cảm giác như trái tim mình đang ngàn lưỡi dao cứa vào, rỉ máu đau đớn.
“ An Hy cô chết chưa?” Lãnh Mặc đi đến lo lắng nhìn cơ thể được quấn băng không sót chỗ nào của An Hy run rung hỏi.
An Hy đang chuẩn bị khép đôi mắt mệt mỏi lại sau sự việc ập đến mà cô cảm thấy quá kinh hoàng này thì nghe được câu nói này của Lãnh Mặc lại cảm thấy ở nơi xa xôi, lạnh lẽo này cuối cùng cũng có người quan tâm mình, cũng có người vì mình mà túc trực bên giường không nỡ rời đi.
An Hy vẫn nhắm mắt, cố gắng nói một hơi,“ Chết rồi!”“ Nói được từ này thì cô sống sai lắm, không chết được đâu, mau tĩnh dưỡng đi, sao này sẽ không ai dám hành hạ cô ra nông nỗi như vậy nữa đâu.” Lãnh Mặc kéo dịch cái chăn lên sát cằm An Hy cực nhọc thở hắt một cái rồi nói với cô.
Có lẽ đêm nay là lần đầu tiên Lãnh Mặc chứng kiến cảnh giống như bản thân mình thương tích đầu mình, máu chảy không biết là bao nhiêu cho đủ, vô cùng đáng thương vô cùng uất ức.
Như Mây đã gục xuống bên cạnh An Hy, Tần Lang cũng mệt mỏi dựa vào thanh giường chợp mắt.
Lãnh Mặc một mình với khoảng không yên ắng nhìn người trên giường nhìn người dưới đất.
Cuối cùng mới ngộ ra một điều chỉ có họ sẵn sàng ở bên hắn ngay cả lúc này đây ai cũng sẵn sàng khi dẽ hắn.
Buổi đêm đầy sóng gió và tràn đầy sự quan tâm