Cuộc đời này ai mà không trải qua những đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống chứ.
Có những khoảnh khắc chỉ nên là ký ức, có những đoạn trường chỉ nên là những chuyện đã trải qua.
Con người dù cho những gì đã nếm trải khi nghĩ về liền cảm động đến rơi lệ, nhưng đó chỉ là những chuyện trong quá khứ chúng ta phải sống trong hiện tại, hướng về tương lai.
Sải chân bước trên cuộc đời này, để cuối cùng ta mới biết chỉ có trái tim mới chân thành.
Người ta đã từng yêu, chuyện ta đã dùng hết tâm can mình để rồi nhận lấy đau đớn bi ai, ta lạc quan, mạnh mẽ để nó vào trong hồi ức tự mình quên đi, bởi cuối cùng thời gian là thứ nói cho ta kết cục cuối cùng mà thôi.
An Hy mơ màng, giấc mơ đó là khoảnh khắc cuối cùng cô ở thời hiện đại đau thương đến nhường nào.
Yêu thương thật nhiều, cho đi thật nhiều, nhận lại chỉ toàn hứa hẹn ngày một nhiều, để rồi cuối cùng sinh mạng này cũng không còn nữa, anh đứng đấy nhìn cô ánh mắt không chút hối hận, cô ta đứng đó tàn nhẫn trao tay cho tử thần.
Đời người vốn là trải qua rất nhiều chuyện nhưng chuyện bị chính lòng tin của mình phản bội thì mãi mãi nó là vết thương hằn sâu trong tâm can đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có thể tha thứ được bởi vì nó không bao giờ xứng đáng với hai từ “ tha thứ”.
“ An Hy, An Hy tỉnh lại, tỉnh lại đi, xa ta chưa bao lâu sao nàng lại ra nông nỗi này chứ….
Ta thực sự đau lòng.
.” Nam nhân gương mặt đau đớn, bàn tay đã run lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt, giọng nói trầm ấm mang theo mùi vị chua xót.
Hơi thở yếu ớt, mệt mỏi đau nhức sực tỉnh dậy, đôi mắt mở to hết cỡ vô cùng kinh ngạc, vô cùng sững sờ.
“ Khuôn mặt này.
sao có thể giống nhau đến như thế….
không thể nào.
.”“ An Hy nàng nói nhảm cái gì vậy, ta là Lãnh Khiết đây, nàng mau tỉnh dậy đi...” Lãnh Khiết nắm lấy tay An Hy rồi từ từ đỡ cô vào lòng gằn giọng nói.
“ Không phải, sao có thể đến được đây chứ, cả đời này tôi sẽ không thoát được anh sao tên bội bạc lấy hết thanh xuân, tình yêu, hạnh phúc của tôi...” An Hy vẫn mơ hồ cảm giác Lãnh Khiết là người đàn ông phản bội cô ở thời hiện đại.
“ An Hy bình tĩnh nào, ta về với nàng rồi đây, từ nay ta sẽ không để nàng phải chịu đau đớn như thế này đau...”“ Dối trá, dối trá, đừng động vào tôi.” An Hy đẩy Lãnh Khiết ra, khuôn mặt thoáng lên vẻ khó chịu vô cùng.
“ Tất cả là lỗi của ta, lỗi của ta nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, nàng kích động như thế vết thương sẽ càng đau hơn, ta sai rồi, ta sai rồi...” Lãnh Khiết giọng nói như lạc đi, càng nói càng đau lòng hơn.
An Hy khóc nấc lên, mặc kệ cảm xúc của chính bản thân mình, Lãnh Khiết càng tiến đến cô càng cảm thấy sợ hãi, càng cảm thấy tội lỗi đã gây ra với chính bản thân mình.
An Hy vừa đau đớn về thể xác vừa đau đớn về tinh thần.
“ An Hy ta không làm hại nàng đâu, nàng đừng tỏ ra sợ hãi như thế, An Hy ta là Lãnh Khiết….” giọng nói của Lãnh Khiết trở nên gấp gáp vô cùng cứ tưởng là An Hy như trước kia vô cùng ghét Lãnh Mặc, vô cùng sợ hãi đối diện trước mặt Lãnh Mặc.
“ Tôi không nghe gì hết, không nghe gì hết….” An Hy bịt tai lại lắc đầu, tâm trạng vô cùng xấu.
“ An Hy được rồi ta không động vào nàng nữa, nàng bĩnh tĩnh lại, bình tĩnh, có phải Lãnh Mặc đã nói gì với nàng không?” Lãnh Khiết đứng thẳng dậy, cách một khoảng với An Hy ánh mắt ánh lên vài tia bất lực hỏi An Hy.
“ Tại sao anh lại chọn cách phản bội để đáp lại tình cảm của tôi, anh thấy anh sống đủ tốt rồi nên phải chọn tôi làm chuyện khốn nạn sao.
tại sao.
.” An Hy vẫn rất mơ hồ, chỉ trách Lãnh Khiết có khuôn mặt quá giống người đó.
“ An Hy dù ta có muốn làm gì nữa, cũng là vì chúng ta, về sau này của chúng ta, ta biết nàng đau đớn, ta biết nàng trách ta, nhưng ta chưa bao giờ lừa dối nàng, chuyện này nàng phải tin ta, Lãnh Khiết ta sẽ không bao giờ phụ bạc với nàng...” Lãnh Khiết như khóc cùng An Hy, không hiểu lời An Hy nói bao nhiêu chỉ nghĩ rằng cô đang hờn dỗi.
An Hy sau một hồi vật vã cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào, từ từ ngất đi, Lãnh Khiết ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mà bấy lâu nay hắn không được gặp lại.
Đối với sự mất tích của hắn là vì Đoàn Thu phu nhân muốn hắn ra chiến trường để tướng quân thấy được hắn có tài trí để nắm giữ binh quyền sau này có thể củng cố thế lực với đằng bên ngoại.
Mơ màng, đau khổ, bi ai giống như bỉ ngạn hoa biết là đối phương sẽ tồn tại nhưng khi hoa biến mất lá mới xuất hiện, vạn kiếp luân hồi vạn kiếp vạn kiếp xa nhau, vạn kiếp nhớ, vạn kiếp thương, vạn kiếp hai chữ đợi chờ chữ duyên.
“ An Hy nàng có còn yêu ta không, còn muốn chúng ta bỏ mặc mọi chuyện cùng nhau rời khỏi đây không?” Lãnh Khiết thì thầm vào tai An Hy hỏi vướng mắc nhất trong lòng mình.
“ Đã yêu rồi, đã trao hết rồi, đến cả sinh mạng cũng lấy rồi, người còn muốn gì ở ta nữa, vẫn chưa thỏa mãn sao.
.” Mơ hồ nói ra những cảm giác, những lời tự mình chôn chặt mà nước mắt vẫn đi cùng với sự bi ai tột cùng.
m“ Là ta bắt nàng phải đợi lâu rồi, nàng có phải rất khổ sở không, được ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây...” Như Mây hớt hải chạy vào, mải sắc thuốc cho An Hy nên không để ý thời gian.
Lãnh Mặc hơi khó chịu một chút vừa mới rời đi muốn tắm một chút,không ngờ đúng lúc Lãnh Khiết xuất hiện.
Như Mây bước vào nhìn thấy Lãnh Khiết đang ôm An Hy trong lòng thực sự là không thoải mái một chút nào.
“ Lãnh thiếu gia, người đến từ khi nào vậy?” Như Mây thỉnh an rồi cất tiếng