Editor: Meo meo thích cười
Nhìn người trước mặt thẳng tắp ngã xuống đất, Tô Kiều Ngọc hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nâng người dậy đưa đến y quán gần đó.
Nếu không động thủ với nàng, đại khái...!Không phải là người xấu?
Tô Kiều Ngọc tự giảng giải cho bản thân.
Thẩm Vân Chiêu trong lúc hôn mê vẫn gắt gao nhíu chặt mày, dường như đang chịu đựng thống khổ to lớn.
Đại phu thật cẩn thận xử lý miệng vết thương, Tô Kiều Ngọc đứng một bên nhìn, vừa nhìn đại phu băng bó, vừa nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Vân Chiêu.
Lông mày rậm thon dài, đôi mắt nhắm chặt, môi hơi nhếch lên.
Tại lúc nàng nhìn đến xuất thần thì người đang nằm ở trên giường, hai mắt bỗng mở ra, sau đó ánh mắt hai người va chạm, Tô Kiều Ngọc hơi ngượng ngùng, gương mặt đỏ lên, quay đầu đi.
Lúc hắn nói chuyện luôn nhàn nhạt, mang theo xa cách, "Cảm ơn cô nương đã cứu giúp."
Tô Kiều Ngọc cuống quít xua tay tỏ vẻ không cần.
"Cái kia, nhà ngươi ở đâu? Một mình ngươi không quá thuận tiện, ta có thể đưa ngươi..." Tô Kiều Ngọc thuận miệng hỏi.
Lúc này, đại phu thu tay lại tỏ vẻ công việc của mình đã hoàn thành, Thẩm Vân Chiêu bởi vì miệng vết thương đau đớn, động tác sửa sang lại quần áo có vẻ cứng nhắc, nghe được lời nói của Tô Kiều Ngọc, ngước mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng trào phúng, "Nhà? Không cần..."
Không đợi Tô Kiều Ngọc thêm lí do, từ chối, ném ra một khối ngân lượng rồi hờ hững đi ra ngoài.
Tinh tế nghiền ngẫm khẩu khí của hắn, Tô Kiều Ngọc hơi khó hiểu.
"Cô nương ai!...!Này, cho ta nhiều lời mà nói hai câu, trong kinh thành, có thể dính vào vết đao máu tanh, thì cũng không phải người gì tốt.
Vẫn nên bảo trì khoảng cách thật tốt!" Đại phu dọn dẹp vải dính máu, nhìn Tô Kiều Ngọc đang tự hỏi, tốt bụng nhắc nhở.
Tô Kiều Ngọc tuy rằng cảm thấy đại phu nói có lý, nhưng nàng rõ ràng từ trên người hắn, trên nét mặt, thấy được vẻ chán ghét máu tanh của hắn.
Nếu chán ghét, vì sao còn phải làm?
Còn nói cái gì nỗi khổ tâm buộc phải như vậy?
Nhưng những chuyện này, Tô Kiều Ngọc không thể nào biết.
Nàng không biết tên của hắn, không biết thân phận của hắn, có lẽ từ nay về sau bọn họ cũng sẽ không có giao thoa gì nữa.
Nhị bát liên hoa Tô Kiều Ngọc không biết thích rốt cuộc là thế nào, không xác định cái gì gọi là hảo cảm, chỉ biết, thỉnh thoảng ở trong mộng phố xá phồn hoa, sẽ có thân ảnh của hắn, muốn đẩy đám người ra gọi hắn, nhưng vòng đi vòng lại đã không thấy tăm hơi.
Chân chính gặp mặt lại một lần nữa, chính là một màn ngoài ý muốn, khó xử mà khuất nhục.
Chợt mở mắt ra, đập vào mắt là tấm màn màu sắc tươi đẹp.
Trước nay, Tô Kiều Ngọc đều thích màu trắng mộc mạc, nơi này tuyệt đối không phải là nhà của nàng.
Nhanh chóng ngồi dậy, thân thể trần như nhộng, cổ cùng xương quai xanh in vết hôn hồng nhạt.
Bên cạnh là nam tử xuất hiện nhiều lần trong mộng của nàng, đôi mắt thon dài không thay đổi, nhưng trong mắt lại nhiều thêm cười nhạo cùng miệt thị.
Tô Kiều Ngọc siết chặt chăn, cố nén lệ quang trong mắt, môi đỏ khẽ nhúc nhích, muốn dò hỏi gì đó, nhưng lại không thể nào mở miệng, không biết hỏi thế nào.
Nàng sao lại ở chỗ này!
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì!
Trong đầu một mảnh hồ nhão, không đợi Tô Kiều Ngọc phục hồi lại tinh thần, cửa gỗ bị ai đó đẩy mạnh ra, đám ngươi như ong nhộng mà tràn vào, chỉ trỏ, nói cái gì đó mà nàng không muốn nghe rõ, muốn dùng chăn che mình lại, ngăn cách âm thanh của những người bên ngoài, bọn họ nói thật khó nghe!
"Ta không có!...!Các ngươi đều cút hết ra ngoài!" Tô Kiều Ngọc hướng bọn họ gào thét, bọn họ vẫn không nhúc nhích, trên mặt mang ý cười, như đang nhìn vở kịch tuyệt vời vậy.
Nhất thời nháo đến huyên náo cùng ồn ào, bá tánh trong kinh thành lưu truyền, khuê nữ Vương gia Tô Kiều Ngọc, hạ tiện như thế nào, không tuân thủ quy tắc như thế nào, hao tâm tổn kế bò lên giường của nam nhân.
Ngay cả khi chuyện đó không phải là sự thật nhưng lời nói con người rất đáng sợ!
Hoàng đế đương triều không thể làm gì khác đành phải hạ chỉ tứ hôn, cùng ngày đó cũng là ngày mà Vương gia đoạn tuyệt quan hệ với Tô Kiều Ngọc.
Nàng trong lời đồn đại bay lả tả trở thành thê tử của hắn, danh chính ngôn thuận gả cho hắn.
Nàng cũng biết, trong ánh mắt của hắn khi nhìn về phía nàng đều không có tình yêu, nàng không phải ý trung nhân của hắn.
Bọn họ đều bị vận mệnh kéo đi về phía trước, không còn lựa chọn nào khác.
Vì để trở thành thê tử đủ tư cách, nàng vứt bỏ đao kiếm cùng khoái mã(*), tập nữ công thư họa.
Ngày mùa hè, đưa nước trà lúc hắn cần, vào đông ở trong gió