Editor: Meo meo thích cười
"Hắn được tìm thấy ở bờ sông, được người đưa về Thẩm phủ rồi."
Sau khi Tô Kiều Ngọc nghe xong không lên tiếng nữa, mất hết sức lực mà tựa vào cột giường, ánh mắt mờ mịt, nhìn cửa sổ đến xuất thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua mấy ngày.
Tần Nguyệt Ca ghé trên bàn tròn bằng gỗ, lờ mờ buồn ngủ, nàng ở bên mép giường Thẩm Vân Chiêu ngây người một hồi lâu, đợi hắn tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, thoáng nhìn người đang nửa híp mắt trên giường, ánh mắt nhìn thẳng nàng, trong nháy mắt, tỉnh táo không ít.
"Vân Chiêu, cuối cùng huynh cũng tỉnh!" Từ bên bàn gỗ đứng dậy nói, đi đến bên giường.
Thẩm Vân Chiêu được người tìm thấy ở hạ lưu Vị Thủy, tóc ướt hỗn độn, trên người đầy vết thương do va chạm vào đá, xuyên qua quần áo, chảy ra vết máu nhàn nhạt, tinh thần sớm đã không rõ.
Tần Nguyệt Ca cảm thấy nước sông chảy xiết, cát đá dưới đáy sông nổi lên, cho nên bị thương nghiêm trọng, mấy ngày nay thường xuyên canh giữ ở mép giường, nhìn hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng rất lo lắng.
May mà hắn từ nhỏ đã tập võ, thân thể cường tráng mới có thể giữ được tính mạng.
Thẩm Vân Chiêu nghe thấy Tần Nguyệt Ca dò hỏi, nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy lấy áo ngoài, chuẩn bị xuống giường.
Tần Nguyệt Ca gấp gáp, giơ tay đè lấy áo ngoài trên tay của hắn, ngăn cản hắn đứng dậy, "Thân thể của huynh còn chưa hồi phục! Chuyện gì cũng phải chờ vết thương tốt hơn rồi lại nói!"
Thuận thế đẩy cánh tay đang ngăn cản kia, Thẩm Vân Chiêu liếc mắt nhìn khuôn mặt mang vẻ buồn rầu của Tần Nguyệt Ca, giọng nói không mang tình cảm, "Ta nằm trên giường lâu như vậy, phía dưới hẳn là có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Hơn nữa công vụ chỗ nghĩa phụ, còn chuyện ta chưa làm xong."
"Vân Chiêu...!Công vụ không cần gấp như vậy, phụ hoàng biết huynh bị thương nhất định sẽ chấp thuận để huynh tu dưỡng." Trong mắt Tần Nguyệt Ca hiện lên vẻ mất mát, lôi kéo cổ tay áo của Thẩm Vân Chiêu, cúi đầu mở miệng, "Hiện tại quan trọng nhất..."
"Là chuyện của hai chúng ta..."
"Ta rất vất vả mới thuyết phục được phụ hoàng đáp ứng để ta gả cho huynh, hiện tại đang chờ huynh đi thỉnh thánh chỉ tứ hôn.
Nữ nhân Tô Kiều Ngọc kia đã không còn ngăn trở chúng ta, Vân Chiêu, để ta làm phu nhân của huynh đi."
Tần Nguyệt Ca nhìn Thẩm Vân Chiêu, trong mắt tràn ngập mong đợi.
Nàng mặc kệ người ngoài rảnh rỗi nói nhảm, nhiều lần mượn cơ hội đi đến Thẩm phủ, làm nhiều như vậy, nàng đã không còn đường lui, vậy nên nàng phải tiến tới!
Thẩm Vân Chiêu nghe vậy, mi mắt rũ xuống, sửa sang lại áo ngoài đâu vào đấy, trong mắt ẩn giấu cảm xúc khiến người khác không dễ phát hiện.
Thấy hắn không nói gì, tim Tần Nguyệt Ca đập kịch liệt, xoay người trở lại bàn gỗ, "Vậy cứ để đấy đi, trước tiên huynh phải dưỡng thương thật tốt, những việc này ngày sau nhắc lại."
Cổ tay áo to rộng, che khuất đầu ngón tay rung lên của Tần Nguyệt Ca, phấn từ đầu ngón tay rơi xuống, rơi thẳng vào trong chén thuốc đen nhánh, hòa thành một thể, trở về nguyên trạng.
Thẩm Vân Chiêu đưa tay tiếp nhận, vài hớp uống xong, để chén thuốc xuống.
Chưa đợi đến lúc ra khỏi phòng, sự vật trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ không rõ, giống như lớp sương mù.
"Bang..." Đột nhiên một tay Thẩm Vân Chiêu vịn trên bàn gỗ phòng ngừa bản thân ngã xuống.
Bước chân lay động, như đạp lên trên đồ vật mềm mại nào đó, nhiệt độ thân thể không bình thường mà nóng lên.
Thuốc có vấn đề!
Quay đầu nhìn Tần Nguyệt Ca đứng phía sau, đai lưng bị cởi xuống, áo ngoài rơi trên mặt đất, trong mắt chứa tình ý, duỗi tay ôm lấy Thẩm Vân Chiêu từ phía sau.
"Vân Chiêu, ta cũng không còn cách nào khác, ta cũng không muốn dùng biện pháp này, thế nhưng...!Ta không thể lại chờ đợi!"
Lời nói còn chưa hết, môi hướng đến cổ Thẩm Vân Chiêu.
Thẩm Vân Chiêu vẫn còn tồn tại một chút ý thức cuối cùng, né tránh nụ hôn đang đến gần, gạt tay đang ôm lưng hắn.
"Ta,...!Không muốn làm muội bị thương."
Tần Nguyệt Ca không để ý, hai tay lại lần nữa quấn lên, giữa răng môi tràn ra lời nói hương diễm(*) rõ ràng, "Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ...!Không phải sao?"
(*) hương diễm: ướt át.
Ngữ khí mềm mại, trêu chọc tiếng lòng.
Thẩm Vân Chiêu xoay người, chặn ngang ôm lấy Tần Nguyệt Ca, bước đến màn trướng.
Tần Nguyệt Ca cười, ôm lấy cổ Thẩm Vân Chiêu, dán lên ngực hắn mà hôn, từ môi đến vành tai.
Màn trướng nhấc lên lại rơi xuống, che khuất cánh tay tuyết trắng.
...
Cuối cùng, một tháng điều dưỡng, khiến tình trạng thân thể Tô Kiều Ngọc dần dần chuyển biến tốt, vết thương do kiếm ở ngực cũng không phải là rất sâu, tuy mang tổn thương cho nàng, nhưng cũng không đến mức có thể chết người.
Nếu nàng đã đáp ứng Tần Viễn Mặc cùng hắn rời đi, hiện tại sẽ không nuốt lời.
Mười mấy năm trước, nàng đã sống giữa bức tường thành này, mọi thứ ở đây đều rất quen thuộc.
Đột nhiên phải rời đi, nàng muốn một lần cuối cùng đi đến phố lớn ngõ nhỏ này.
Trên đường vẫn như