Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời hầm móng giò vô cùng thơm, Đinh Sĩ Lỗi vừa vào cửa đã hét lên: "Sao lại thế này, các người lại mua thứ gì đấy?"
Lí Giang chỉ vào nhà bếp: "Vẫn còn đang nấu, không phải mua."
Năm giờ chiều móng giò đã ninh nhừ, cắm đũa xuống vừa béo vừa mềm, Trạch Mẫn cầm bát thó một miếng, dựa vào bệ bếp im lặng ăn, Triệu Hữu Thời ai oán nhìn anh ta, nghịch xẻng một chút nói: "Đã được tan tầm chưa?"
"Không phát hiện Đinh Sĩ Lỗi mới đi làm à?" Trạch Mẫn không rảnh quan tâm, trong chớp mắt đã ăn sạch một miếng móng giò.
Đinh Sĩ Lỗi đi vào hét: "Nếu biết có người nấu ăn, tôi đã đến từ sáng sớm rồi."
Anh ta chào hỏi Triệu Hữu Thời, không hề khách khí bắt chước Trạch Mẫn nhón thịt ăn, Triệu Hữu Thời càng ai oán, mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn là Lí Giang hiểu ý, cười gượng nói: "Hôm nay cám ơn em, em cũng biết Trạch Mẫn rồi đấy, cậu ta chính là người như vậy, em tan tầm đi, lần sau em cứ nghỉ ngơi, muốn đến thì đến, không cần để ý đến cậu ta."
Triệu Hữu Thời nghĩ dù sao cô cũng là người mới, tuy chỉ là làm thêm, nhưng tiền lương cũng khá, Lí Giang cũng quan tâm cô, cô cũng nên khách sáo. Hơn nữa quả nhiên như lời Lí Giang nói, không dùng máy tính chuyên nghiệp hiệu suất công tác quả thật chậm đi không ít, bởi vậy thỉnh thoảng cô tan ca từ quán trà lập tức đến công ty làm việc, nhân tiện nấu đồ ăn khuya cho ba người kia.
Chị gái biết cô tìm được công việc mới, nói với cô: "Chị cũng đã nghe nói về anh chàng Lí Giang kia, nhỏ hơn chị hai tuổi, lúc còn học năm ba đã mượn tiền trong nhà mở công ty, nghe người khác nói cũng ra tấm ra món, không nghĩ tới Trạch Mẫn cũng làm ở chỗ đó."
Triệu Hữu Thời: "Bọn họ có ba người, em vốn nghĩ Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi chỉ là làm thuê, ai ngờ mấy hôm trước nghe thấy Lí Giang nói hóa ra bọn họ là đối tác. Sau khi bên đối tác cũ của anh ấy bỏ đi, công ty lại rơi vào tình trạng khó khăn, may mà dựa vào tài chính và kĩ thuật của Trạch Mẫn với Đinh Sĩ Lỗi duy trì mới có thể giải quyết vấn đề, nên bốn tháng trước, Lí Giang cho bọn họ nhập cổ phần."
"Khó trách Trạch Mẫn liều mạng như vậy, cả ngày đều ở nơi đó, chị còn tưởng cậu ta đổi tính cơ." Triệu Hữu Vi ngừng một chút, nhìn tóc Triệu Hữu Thời, nói tiếp: "Em tìm công việc làm thêm như vậy cũng tốt, nhưng đừng gần gũi quá với Trạch Mẫn."
Triệu Hữu Thời khó hiểu: "Tại sao ạ?"
Triệu Hữu Vi nhíu mày: "Chị không rõ về cậu ta, em cũng biết tình hình nhà bọn họ đấy. Sau khi anh trai cậu ta gặp chuyện không may luôn có một số thành phần không tốt đến nhà bọn họ, học phí thời trung học và tiền sinh hoạt của cậu ta đều là từ những người đó mà ra. Chị biết không nên tin vào lời đồn, cũng như không thể mang thành kiến với người khác, nhưng đối với Trạch Mẫn chị cảm thấy cậu ta chỉ xem trọng lợi ích, có thể chơi xã giao, nhưng không đáng để quen thân."
Triệu Hữu Thời không nghĩ tới chị gái sẽ đánh giá Trạch Mẫn như vậy, xem trọng lợi ích, không thể quen thân. Lúc trước cô cũng không thích Trạch Mẫn, hai người ở gần nhà nhau, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp. Cô còn nhớ rõ Trạch Mẫn coi cô là kẻ ăn mày, ném tiền xu xuống trước mặt cô, cô cho rằng Trạch Mẫn hư hỏng, không có đạo đức.
Có lẽ đứng ngoài quan sát mới rõ ràng, hiện tại cô ở gần Trạch Mẫn, nhưng vẫn không thể hiểu rốt cuộc anh ta là con người như thế nào.
Hôm nay được nghỉ ở quán trà, cô theo thường lệ đến "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử" làm việc, buổi sáng không thấy bóng dáng Trạch Mẫn đâu, cho đến tận giữa trưa khi cô đang rửa bát trong bếp mới nghe thấy có tiếng động ở cửa, một lát sau lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
Lí Giang: "...Tôi cũng luôn quan sát cẩn thận, tuy lưu lượng ba trang web này cũng khá, thu nhập cũng ổn, nhưng lúc trước khi tôi và Từ Kiệt rã đám không hề nhìn trúng tương lai này, tôi từng nghĩ đến sẽ chuyển đổi, cũng đã đi tìm người đầu tư, nhưng ngay cả cơ hội cũng không có, hiện tại tất cả chỉ là nói suông mà thôi."
Trạch Mẫn nói chuyện không lưu tình: "Không đi thực tiễn mới gọi là nói suông, nửa năm trước anh đã hiểu rõ tình hình rồi, nhưng lại vẫn không quả quyết kéo dài đến tận bây giờ, khi nào thì mới có thể hạ quyết tâm chứ?"
"Tôi có quyết tâm, nhưng còn tài chính thì sao? Đây không phải là một số tiền nhỏ, Thẩm Lãng Vĩ đầu tư rất nhiều công ty, nhưng làm sao có thể nói gặp là gặp được ông ta chứ, cậu làm việc quá nôn nóng, không biết làm đâu chắc đấy, tôi có kế hoạch của riêng mình. Hai năm này vẫn tiếp tục tập trung vào ba trang web đi, nếu cậu có bản lĩnh tìm được đầu tư đến, tôi sẽ không nói hai lời làm theo cậu!"
Không khí căng thẳng, Đinh Sĩ Lỗi nhanh chóng hòa giải.
Triệu Hữu Thời cầm miếng rửa bát trên tay đã sắp khô, không khỏi nhớ tới đánh giá của chị gái dành cho Trạch Mẫn mấy hôm trước, xem trọng lợi ích khác hẳn với chỉ vì cái lợi trước mắt , Trạch Mẫn rốt cuộc là thuộc loại nào?
Đột nhiên "rầm" một tiếng, Triệu Hữu Thời sợ tới mức run rẩy, quay đầu nhìn thấy sắc mặt âm u của Trạch Mẫn, cửa phòng bếp bị anh ta đá vẫn còn đang rung, Triệu Hữu Thời kinh hồn bạt vía: "Anh không sao chứ?"
Trạch Mẫn liếc cô một cái, nhìn nồi hỏi: "Ăn hết rồi?"
Triệu Hữu Thời tìm được một gói mì, thả thêm một quả trứng gà, Trạch Mẫn tựa vào bên cạnh, châm thuốc nói: "Vừa rồi nghe lén được không ít nhỉ?"
Triệu Hữu Thời phủ nhận: "Không phải là nghe lén, vừa rồi không đóng cửa bếp, các anh nói chuyện lại lớn tiếng."
"Không phải nghe lén, vậy em không biết tự mình đóng cửa sao?"
Trạch Mẫn nói chuyện luôn không tử tế như thế, trong khoảng thời gian này không biết Triệu Hữu Thời đã bị anh ta bắt nạt bao nhiêu lần. Nếu là hồi nhỏ cô còn có thể khóc cho anh ta xem, nhưng hiện tại cô đành phải nghiến răng nghiến lợi.
"Đang nguyền rủa tôi?"
Ngay cả trong lòng cô đang nguyền rủa anh ta cũng biết, Triệu Hữu Thời không còn lời nào để nói, khuấy mì: "Anh biết là tốt rồi."
"Không biết lớn nhỏ!" Ngoài miệng Trạch Mẫn không tức giận, trên mặt cũng vui mừng, cô nhóc câm cũng biết tranh luận, y như đứa trẻ lần đầu mở miệng gọi "cha", đứa trẻ tập tễnh bước đi lần đầu được thả tay ra, thực khiến người ta cảm động.
Anh ta túm lấy đuôi tóc của Triệu Hữu Thời: "Em nói