Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời mơ hồ cảm thấy động tác Trạch Mẫn đập gáy cô có sự kì lạ nói không nên lời, nhưng lại không rõ kì lạ ở chỗ nào. Cô rót trà cho Trạch Mẫn, thuận tiện rót luôn trà cho những bạn học khác, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Tưởng Phương Dao: "...Triệu Hữu Thời đáng yêu nhà chúng ta, cậu đang ở nơi nào, mau ra đón tiếp."
Triệu Hữu Thời cười, lập tức mở cửa cho cô ấy, cửa vừa mở ra ba bốn người cùng chen ở khung cửa. Mọi người chen lấn vươn tay để cho Triệu Hữu Thời giúp một phen xem cô sẽ lựa chọn ai, nhưng chờ đến khi mấy người kia nhìn thấy Trạch Mẫn lộ mặt ra, lập tức ngừng vui đùa, đồng loạt gọi: "Đại ca!"
"Đại ca, hiếm khi anh đến sớm hơn so với chúng em đấy!"
"Tưởng Phương Dao, mau gọi rượu lên đây, hôm nay tớ phải chuốc đại ca say mới được!"
Mười người vào cửa, tính cả Tưởng Phương Dao là vừa vặn năm nam năm nữ, mười hai người một bàn, phục vụ nhanh chóng mang rượu mang đồ ăn lên, bọn họ đóng cửa lại, lập tức biến nơi này thành thế giới riêng của mình, lúc đầu còn ăn uống bình thường, sau đó càng ngày càng làm loạn, một cậu con trai rót đầy rượu cho mọi người, ngay cả con gái cũng không buông tha: "Uống đi chứ, nếu không phải do quy định biến thái thi vào đại học thì vừa tròn mười tám tuổi chúng ta đã có thể quang minh chính đại uống rượu rồi."
Mười tám tuổi không có nghĩa là đã trưởng thành, thi vào đại học mới báo hiệu cho sự trưởng thành.
Đám con trai ồn ào, đám con gái ghét rượu, Trạch Mẫn cầm chén gõ lên bàn mấy cái, mọi người lập tức im lặng không ít.
"Lúc các em là học sinh mới nhập học, anh mới bước vào đại học, còn chưa bước được vào cửa trường đại học đã bị giáo viên gọi về diễn thuyết cho các em, lúc trước mấy người kia đều thành thật nghe, chỉ có mấy các em chạy đến gần anh nháy mắt nói các em cũng phải thi đỗ đại học."
Trạch Mẫn chỉ vào đối diện: "Lí Giải đỗ đại học Lô Xuyên, Mạnh Tư Tiệp đỗ Công nghệ, Băng Băng đỗ Sư phạm." Anh ta chỉ từng người theo chiều kim đồng hồ, mọi người đều im lặng, đến lượt Triệu Hữu Thời, anh ta cười, "Người này thì không cần anh nói thi đỗ Thanh Hoa, đứng thứ hai của lớp, lọt vào top mười của trường, sẽ nhanh chóng tiếp bước anh đi diễn thuyết cho đám học sinh mới."
Mười người cười vang, cuối cùng Trạch Mẫn nói: "Hôm nay người làm chủ là Tưởng Phương Dao, dựa vào thành tích của em ấy không ngờ có thể thi đỗ Lô Xuyên. Điều này chứng minh trên đời này không gì là không thể, vẫn có rất nhiều kì tích, cho dù sau này mọi người đi đến đâu, tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, trong lòng đều phải có hi vọng và chờ mong. Cần giúp đỡ có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào, nhưng mọi người cũng biết anh đây chưa giúp không ai bao giờ hết."
Mọi người lại cười, Trạch Mẫn gõ bàn: "Hôm nay khác với ngày thường, mọi người đều phải uống một chút, con gái không cần phải uống, chỉ cần nhấp một ngụm thôi, số rượu còn lại không được để lãng phí, ai muốn tiếp xúc thân mật với ai thì giúp đỡ nâng cốc giải quyết, không cần phải phân biệt nam nữ!"
Nhờ lời nói của Trạch Mẫn, không khí lập tức tăng vọt, anh ta thích sống phóng túng, nơi nào có anh ta sẽ không bao giờ buồn chán, thoạt nhìn không để ý chút nào, nhưng thực ra đều rõ như lòng bàn tay đối với mỗi chuyện, ngay cả người nào thi đỗ đại học nào cũng có thể nói hết ra. Cho dù anh ta thường xuyên châm chọc người khác, nhiều lúc chỉ khoanh tay đứng nhìn, nhưng Triệu Hữu Thời không thể không thừa nhận Trạch Mẫn quả thật là "đại ca" của bọn họ.
Triệu Hữu Thời lén đánh giá Trạch Mẫn, chỉ hơi thất thần chén rượu trước mặt đã đột nhiên bị người ta cầm lấy, quay đầu thấy là Lí Giải, mọi người lập tức ồn ào: "Lí Giải không nhịn nổi nữa rồi à, không ngờ thường ngày cậu giả vờ giỏi vậy. Triệu Tiểu Thời, không được cho cậu ta uống!"
Có hai bạn nam đang tranh cướp chén của Tưởng Phương Dao, cô ấy không đếm xỉa tới, cười lớn nói: "Lí Giải mau uống đi, chỉ một ngụm thôi đấy!"
Triệu Hữu Thời mặt đỏ tía tai muốn lấy lại chén rượu, lại nghĩ chị gái nói bình thường cô rất cố chấp, dù sao tất cả mọi người đều đang đùa giỡn, ngay cả Tưởng Phương Dao cũng không để ý chén rượu của mình bị hai bạn nam chia đều, cô cũng nên chơi theo thôi.
Lí Giải nhìn Triệu Hữu Thời chần chờ bất động, hưng phấn uống cạn, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Triệu Tiểu Thời, hiếm có cơ hội, cậu rót rượu cho cậu ta đi, cậu ta không dám không uống đâu, mau rót thêm cho cậu ta ba chén lớn."
Triệu Hữu Thời cười: "Đừng làm loạn, rượu rất đắt, đừng có lãng phí để được gọi là anh hùng."
Cô tiếp tục cố gắng trấn áp, mọi người lại không buông tha, Lí Giải cầm chén rượu muốn chạy, đột nhiên thấy bình rượu đã đến gần, chén rượu lại lập tức được rót đầy.
"Xem kìa, ngay cả đại ca cũng rót rượu cho cậu, cậu không thể để cho đại ca mất mặt mũi!" Điều này khiến Lí Giải càng không trốn được.
Trạch Mẫn cười nhìn Lí Giải: "Uống thêm chén nữa đi, Triệu Hữu Thời nói đúng, đừng để lãng phí rượu."
Chén rượu nhỏ, nhưng tửu lượng của Lí Giải cũng không cao, Trạch Mẫn lại rót rượu, nên dù thế nào cậu ta cũng phải uống, một ngụm uống cạn, không bao lâu sau đã cảm thấy ngà ngà say, mọi người không ngừng khen ngợi cậu ta.
Phục vụ lại mang thêm ba món ăn, nói là đồ miễn phí anh Dương tặng cho phòng này, Tưởng Phương Dao vô cùng mừng rỡ. Sau khi ăn xong còn đi KTV, Tưởng Phương Dao đã say rồi, sau khi hát xong còn hét lên: "Tiếp theo là ca khúc kinh điển của Triệu Tiểu Thời, mọi người vỗ tay!"
Triệu Hữu Thời từ chối, từ trước đến nay cô chưa bao giờ hát trước mặt những người này, mọi người vô cùng chờ mong, đem micro nhét vào trong tay cô. Tưởng Phương Dao nói: "Cậu đừng xấu hổ, không phải lúc tan học cậu thường xuyên hát bài này sao, mau hát đi."
Âm nhạc đã vang lên, Triệu Hữu Thời đành chịu, cầm micro nhìn chăm chú vào TV, lúc đầu còn không theo kịp bỏ lỡ mấy nhịp.
Bài hát này cũng không phổ biến, ngoài Triệu Hữu Thời chưa từng có ai nghe qua. Năm ấy nó là một bài hát trong phim truyền hình, câu chuyện quá u ám bị cấm truyền bá trong nước, Triệu Hữu Thời không thích ca hát, lại chỉ thích mỗi bài hát này, hát đến đoạn cuối, ca từ trào dâng khiến người ta rung động:
"Nếu vận mệnh có thể lựa chọn, em sẽ bước đi trên ngã tư phóng khoáng hơn so với anh..."
"Nếu còn sống có thể thẳng thắn, tất cả những niềm tin tốt đẹp của ngày xưa không đáng phải chịu sự nhục nhã của thời đại..."
Triệu Hữu Thời không hiểu tiếng Quảng, hát ra hơi kì quái, nhưng bài hát này rất thích hợp với hiện tại. "Còn trẻ vô lo" là những từ ngữ tốt đẹp nhất đối với bọn họ, bọn họ có thể tùy ý tiêu xài, thỏa sức buông thả, sau này không bao giờ có nữa.
Bài hát kết thúc, mọi người không ngừng vỗ tay, tiếp tục cướp lấy micro hát, Lí Giải đã ngủ say, những người khác như điên như dại. Trạch Mẫn uống bia, thấy Triệu Hữu Thời lần mò muốn trở về chỗ ngồi cũ, khi đi qua chỗ anh ta, anh ta lập tức tóm