Người dịch: Rabbitlyn
Tuy ngày hôm sau vẫn nhớ rõ, nhưng Triệu Hữu Thời không chơi trò gọi điện thoại đánh thức đường dài, cô vẫn giả vờ hồ đồ, khi Trạch Mẫn gọi điện thoại tới chỉ trích cô, đúng lúc bạn cùng phòng Vương Du xuất hiện, cha mẹ Vương Du vừa vào cửa đã vui mừng nói: "Gian phòng ngủ này cũng thật sạch sẽ, nhìn sàn nhà, bàn ghế này."
Trạch Mẫn ở bên đầu kia điện thoại nghe thấy, châm chọc: "Em làm bảo mẫu cho người ta à?"
Triệu Hữu Thời cúp điện thoại đúng lúc, cười tít mắt bắt chuyện với Vương Du. Vương Du mập mạp, diện mạo đáng yêu, giống y cha cô ấy, ông Vương nói: "Cô bé, là cháu quét dọn phòng ngủ à, vất vả cho cháu rồi, lại đây ăn chút hoa quả đi."
Triệu Hữu Thời không từ chối được sự nhiệt tình của ông Vương nên đành nhận lấy.
Vương Du hoạt bát sáng sủa, lập tức lôi kéo Triệu Hữu Thời trò chuyện, chuyện dọn dẹp giường chiếu giao hết lại cho mẹ. Tới hôm sau có thêm hai người, một người là Khâu Tĩnh Linh, người con lại là La La Giai, trước khi các cô kịp đặt câu hỏi La La Giai đã nói: "Cha mẹ tớ đều họ La, bọn họ cho rằng họ La rồi thêm một chữ La nữa là chuyện vô cùng tốt, nên đặt tên tớ là La La Giai, không cần phải cảm thấy tên tớ đặc biệt làm gì, tên Tiểu Thời cũng rất đặc biệt đó."
Triệu Hữu Thời nhìn thấy các cô ấy nhìn về phía mình, cười nói: "Chị tớ tên Triệu Hữu Vi, với mong muốn đạt được thành tựu gì đó. Cha mẹ tớ vốn không tính sinh con thứ hai, ai ngờ sinh ra tớ, không biết đặt tên nào, nên đành chọn "Hữu Thời" có vẻ dễ nghe một chút."
Vương Du và La La Giai gật đầu, so với "Triệu Hữu Không" thì dễ nghe hơn nhiều. Khâu Tĩnh Linh đột nhiên nói: "Sinh con thứ hai? Nhà cậu rất giàu nha, năm đó sinh con thứ hai bị phạt nhiều tiền lắm. Tớ nghe nói ở nông thôn, nếu thai đầu là con gái có thể sinh thai thứ hai, ba mẹ cậu cũng quá trọng nam khinh nữ."
La La Giai bĩu môi, nháy mắt với Triệu Hữu Thời và Vương Du, ý bảo các cô không cần nói tiếp.
Lúc gọi điện thoại cho Trạch Mẫn, Triệu Hữu Thời thuật lại những lời của Khâu Tĩnh Linh: "Tính cách La La Giai thẳng thắn nhất, cậu ấy không thích Khâu Tĩnh Linh, mấy ngày nay hoàn toàn không để ý tới cô ấy, nhưng cậu ấy nói nhà cậu ấy đã sắp xếp cho cậu ấy đi du học vào năm hai, nên trong một năm này cậu ấy có thể thoải mái đắc tội người khác. Vương Du thật thà, giọng nói hơi giống trẻ con, rất đáng yêu, cậu ấy cũng không thích Khâu Tĩnh Linh."
"Thế còn em?"
"Em ư?" Triệu Hữu Thời vừa quạt vừa tìm được bóng râm, chất liệu của bộ quần áo này quá kém, vừa dày vừa khó chịu, nóng đến mức khiến cô muốn té xỉu, "Em mới chỉ ở chung với Khâu Tĩnh Linh có mấy ngày, cũng không biết có thích hay không, nhưng không thể bởi vì câu nói vô tâm đầu tiên của cô ấy mà cho rằng cô ấy không tốt."
Trạch Mẫn không hề lưu tình vạch trần cô: "Em cứ giả vờ đi, nếu trong lòng em không có khúc mắc với cô ta, sao em lại nói với anh nhiều chuyện về cô ta như vậy? Không phải em muốn có quan hệ tốt với tất cả mọi người đấy chứ, em có biết mệt hay không, anh đã sớm nói với em muốn làm thì làm, không muốn thì thôi, lúc mười tám tuổi không sống thật lòng mình, đợi đến hai tám tuổi thì xị mặt cho ai xem chứ?"
Triệu Hữu Thời tức tối: "Em muốn tìm cho mình một lý do không được sao, tại sao anh phải vạch trần em chứ?"
Càng ngày cô càng không kiêng dè khi nói chuyện với Trạch Mẫn, có rất nhiều chuyện không nói cho chị gái, cô sẽ nói với Trạch Mẫn. Ví dụ như nói cô không thích ngành tiếng Anh, nhưng chị gái nói ngành tiếng Anh không sợ bị đào thải, tiến khả công thối khả thủ (), sau khi tốt nghiệp không làm phiên dịch thì cũng có thể làm giáo viên, hơn nữa tốt nghiệp trường danh tiếng rồi sau này thi nghiên cứu sinh cũng dễ dàng hơn, đến lúc đó ở lại đại học làm giảng viên cũng được.
() Tiến tới trước thì có thể tấn công, lùi lại có thể phòng thủ
Huấn luyện quân sự kết thúc, Triệu Hữu Thời bị đen do phơi nắng, hai tuần sau lại trắng trở lại, La La Giai vô cùng ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Du trắng trẻo thì không nói làm gì, cậu ấy béo nên trắng cũng là chuyện thường, còn cậu gầy như vậy dựa vào cái gì mà trắng thế chứ, thật không có thiên lý, không phải người gầy đều đen ư."
Triệu Hữu Thời rất hoang mang với lý luận của cô ấy, buổi trưa lúc đến căn tin ăn cơm tình cờ gặp Hoa Sơn, anh ta dắt theo một con chó Shar Pei, giới thiệu: "Nó là tiểu sư đệ Luận Kiếm."
Hóa ra thật sự có Luận Kiếm, Triệu Hữu Thời đột nhiên cảm thấy có lẽ lý luận của La La Giai cũng không khác thường.
Hoa Sơn thích Triệu Hữu Thời, nhưng cũng thích La La Giai, anh ta thích tất cả những cô gái đẹp dáng người yểu điệu, Vương Du bị chịu đả kích bởi chuyện này, vì thế cô ấy không thích gặp Hoa Sơn, mỗi lần gặp Hoa Sơn ánh mắt không hề hòa nhã, nhưng cô ấy vô cùng thích Luận Kiếm, bởi vì Luận Kiếm hợp với cô ấy đều thích ăn thịt.
Triệu Hữu Thời cười lớn nói với Trạch Mẫn: "Tiểu Du thường xuyên lén dùng nồi cơm điện trong phòng ngủ, còn hay lén ôm Luận Kiếm trở về nấu canh xương cho nó. Có một lần Hoa Sơn thành công xông vào phòng ngủ của bọn em, Luận Kiếm không muốn đi với anh ta, sau đó Tiểu Giai phải cầm cây lau nhà ra mới đuổi được anh ta ra khỏi phòng ngủ."
"Dã tâm của chó săn, em cách xa cậu ta một chút."
Hai người bắt đầu tranh luận về "Lòng lang dạ sói" và "Dã tâm chó săn", nhưng tranh luận mãi không có kết quả, Triệu Hữu Thời lại hỏi: "Đúng rồi, công ty thế nào rồi?"
Cuối cùng Trạch Mẫn đã nghiêm túc trở lại: "Lí Giang không dám hành động lớn, Đinh Sĩ Lỗi nhút nhát, anh đang nghĩ cách."
"Anh nói muốn chuyển đổi, vậy rốt cuộc là chuyển đổi như thế nào?"
"Em muốn nghe sao?" Trạch Mẫn cười, kiên nhẫn giải thích đơn giản, cũng không quan tâm Triệu Hữu Thời nghe hiểu hay không, mỗi lần trò chuyện kéo dài tận hai tiếng.
Trạch Mẫn hỏi: "Có phải sắp tắt đèn rồi không? Em trốn ra ban công gọi điện thoại, có nhiều muỗi không?"
Triệu Hữu Thời gãi chân: "Không nhiều lắm."
Trạch Mẫn cười: "Vậy em cứ ở lại thêm hai tiếng nữa, anh tiếp tục nói."
Triệu Hữu Thời nóng nảy: "Không được, em muốn đi ngủ."
Trạch Mẫn cười, dường như muốn nói "Anh biết là em không thành thật mà", Triệu Hữu Thời cố gắng đuổi muỗi: "Em cúp thật đây, tạm biệt."
"Đợi đã!" Trạch Mẫn ngăn cô lại, "Quốc khánh em có về không?"
"Không."
Quốc khánh được nghỉ dài, ba người trong phòng ngủ đều về nhà, chỉ có Triệu Hữu Thời ở lại trường, cô cũng muốn quay về Lô Xuyên nhưng chị gái không cho phép: "Em về làm gì chứ? Nghỉ được có hai ngày rồi lại phải đi, tốn tiền tàu xe. Chị ở nhà mọi chuyện đều tốt cả, không cần em phải quan tâm, em đã học đại học rồi, nên học cách độc lập đi." Không cần phải luôn nhớ đến chị, không cần phải có gánh nặng trên lưng, Triệu Hữu Thời nên có cuộc sống của chính mình, một mình Triệu Hữu Vi cũng có thể làm việc ăn cơm, hai chị em là hai cá thể độc lập, hiện tại phải bắt đầu học cách tách ra.
Triệu Hữu Thời lẻ loi đứng trong phòng ngủ, nhớ chị gái đến