Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn vung tay áo rời đi, để lại một đống vật dụng hàng ngày, số lượng cũng khá nhiều, Triệu Hữu Thời cũng không sử dụng một mình, chờ ba người trong phòng ngủ trở lại, cô kéo thùng các-tông từ dưới bàn học ra, để cho các cô ấy muốn lấy gì thì lấy, Khâu Tĩnh Linh liếc mắt một cái: "Đều là sản phẩm có nhãn mác đấy chứ? Đồ không mất tiền đều không phải đồ tốt, tớ khuyên cậu đừng dùng thì hơn?"
La La Giai và Vương Du lườm cô ta, không hề khách sáo, mỗi người đều lấy đi một phần, còn hỏi cô: "Tại sao không có băng vệ sinh, khách sạn này cũng thật không có nhân tính, băng vệ sinh thực dụng như vậy lại không phải là phúc lợi."
Triệu Hữu Thời cảm thấy có đạo lý, nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ đề cập với Trạch Mẫn chuyện này chứ.
Triệu Hữu Thời được dùng đồ miễn phí trong ba bốn tháng, cuối cùng đã chờ đến kì nghỉ đông đầu tiên của đại học, nỗi nhớ nhà ngày càng tăng lên, hơn mười ngày trước đã lên kế hoạch mua vé tàu rồi, đội ngũ mua vé ở trường học quá đông, nên Hoa Sơn và Luận Kiếm xung phong nhận việc xếp hàng thay cô. Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại đưa cho Hoa Sơn một chai dầu gội và sữa tắm, cứ như vậy, kì nghỉ đông đã đến.
Khi đi chỉ mặc quần áo mùa hè mỏng manh, khi về lại là quần áo mùa đông dày cộp. Triệu Hữu Thời nhớ chị gái đến phát điên, sau năm tiếng xe lửa đã vào ga, cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cả người tràn đầy sức lực, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chị gái trong đám đông. Chị gái rất dễ thấy, tóc dài đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, chống gậy, không có đùi phải, Triệu Hữu Thời đi qua, trong nháy mắt nhào vào trong lòng chị.
"Này, em không cần hành lý nữa ư, sao lại vất ở đó? Được rồi, sao lại như trẻ con thế này, mọi người đang nhìn đấy, có biết xấu hổ không?" Triệu Hữu Vi cười vỗ lưng em gái, lại nói tiếp, "Thẩm Đạo cũng đến đấy, em đừng để cho anh ấy chê cười nhà chúng ta."
Lúc này Triệu Hữu Thời mới buông chị ra, làm nũng: "Em nhớ chị đến chết mất!" Tầm mắt tìm kiếm Thẩm Đạo, quả nhiên nhìn thấy anh đứng ở phía sau, Triệu Hữu Thời không biết nên xưng hô với anh như thế nào, suýt chút nữa thì gọi anh rể, nhưng bị chị gái kéo một chút cô mới cười tủm tỉm im lặng.
Thẩm Đạo nhặt hành lý bị Triệu Hữu Thời ném xuống đất, cười đến gần nói: "Từ xa đã thấy em đạp gió cưỡi mây rồi, ngồi tàu hỏa lâu như vậy hẳn là rất mệt, đi thôi, để anh và chị em tẩy trần cho em."
Triệu Hữu Vi nói với Triệu Hữu Thời: "Đừng có đờ người ra nữa, nói tiếng người đi, gọi anh."
Cảm xúc Triệu Hữu Thời dâng trào, lập tức gọi: "Anh!"
Thẩm Đạo lái xe đến, theo thói quen mở cửa bên cạnh ghế lái ra cho Triệu Hữu Vi, nhưng quay đầu nhìn lại thấy cả hai chị em đều ngồi ở băng ghế sau, anh cười, nhận lấy gậy trong tay Triệu Hữu Vi, đem gậy bỏ vào cốp xe. Đến khi lên xe, anh lại từ ghế trước truyền xuống một hộp ô mai, Triệu Hữu Vi rất dễ say xe, ngồi xe lâu là chị phải ăn đồ chua.
Tất cả hành động chăm sóc nhỏ nhặt đó Thẩm Đạo đều làm hết sức tự nhiên, trên đường đi Triệu Hữu Thời không ngừng tăng thêm điểm cộng cho anh. Sau khi ăn xong trở về nhà, Triệu Hữu Thời tuyên bố: "Chị, ngay cả điểm cộng thêm anh Thẩm Đạo cũng giành hết cả rồi, anh ấy thật sự rất tốt."
Triệu Hữu Vi dở khóc dở cười: "Vừa rồi lúc ăn cơm ánh mắt em không ngừng dán vào người Thẩm Đạo, sau này gặp người phải có lễ độ một chút."
Triệu Hữu Thời gật đầu: "Xem ra về sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
Triệu Hữu Vi mặc kệ em gái.
Thời gian nghỉ đông khá ngắn, bạn học thời trung học vội vã tổ chức gặp mặt, Triệu Hữu Thời mới nghỉ được hai ngày đã bị Tưởng Phương Dao kéo đến khách sạn báo danh, chỉ trích cô mất tích nửa năm, không trở về lần nào.
Triệu Hữu Thời nhận sai, lại đếm số người, hôm nay Trạch Mẫn phải đi công tác không thể đến, nhưng vẫn còn thiếu một người, Tưởng Phương Dao giải thích: "Bành Khiết đi du lịch với bạn cùng phòng đại học, phải đến nghỉ Tết mới trở về."
Mới qua một học kỳ đại học mà nhóm bạn đã thiếu một người, Triệu Hữu Thời mất mát, quan sát kĩ càng từng khuôn mặt trên bàn ăn, không ngờ nữ sinh đã bắt đầu trang điểm, nam sinh đã bắt đầu hút thuốc, trong lúc cô không biết bọn họ đã dần hay đổi, cả cô cũng vậy.
Tưởng Phương Dao hưng phấn: "Được rồi Triệu Tiểu Thời, không ngờ cậu lại vào hội sinh viên, còn làm trong ban biên tập báo trường nữa, tớ cứ nghĩ vào đại học cậu sẽ chết vì đọc sách chứ."
Triệu Hữu Thời: "Viết báo cho trường sẽ có tiền nhuận bút, hơn nữa lúc làm thêm cho công ty Trạch Mẫn tớ có học một chút PS, nên lúc trước chiếm được ưu thế khi vào ban biên tập."
Nhắc tới Trạch Mẫn, Tưởng Phương Dao bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Quên nói với cậu, đại ca thật sự rất có danh tiếng trong trường. Không thể tin được tất cả các hoạt động đều có bóng dáng của anh ấy, giao thiệp rộng rãi, ai cũng quen biết, mỗi giảng viên nhắc tới anh ấy đều không ngừng khen ngợi thái độ làm người và học tập. Lúc chơi bóng rổ là đẹp trai nhất, mỗi lần chụp rổ đều khiến nữ sinh hét chói tai đến mức khiến tớ điếc cả lỗ tai, lúc mang nước cho anh ấy tớ không thể vào nổi, may mà gọi một tiếng đại ca, mấy cô gái kia mới nhường đường cho tớ đấy. Tháng trước trong trường có buổi thuyết giảng, đại ca còn mang cả công ty anh ấy vào, ngay cả bậc thang ở giảng đường cũng bị chiếm dụng, có hơn một nửa trong số đó nộp sơ yếu lí lịch, Lí Giải cũng biết đó."
Lí Giải đã chờ rất lâu để được lên tiếng: "Đúng đúng, lúc đó phòng bên cạnh cũng đang thuyết giảng, hấp dẫn cả ông chủ công ty bên đó sang."
Triệu Hữu Thời nghĩ thầm những chuyện này cô đều biết hết, sau đó ông chủ kia còn đưa danh thiếp cho Trạch Mẫn. Trạch Mẫn chọn được ba sinh viên, hai người làm lập trình viên, một người làm thư ký, nghỉ Tết xong mới bắt đầu làm việc.
Tưởng Phương Dao tẩy não cô cả một buổi tối, há mồm ngậm miệng đều là Trạch Mẫn, Trạch Mẫn đúng là ngọc thụ lâm phong, dật đàn chi tài() khiến cho lần sau khi nhìn thấy Trạch Mẫn, cô phải quan sát anh từ đầu đến chân, ánh mắt giống như đang đánh giá một cân cánh tay, một cân thịt đùi bao nhiêu tiền.
() Có tài năng nổi trội hơn người
Trạch Mẫn không thể nhịn được, khẽ vỗ đầu cô: "Nhìn cái gì vậy, muốn anh kí tên cho à?"
Triệu Hữu Thời hừ nói: "Tự kỷ!"
Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi đã ra ngoài bàn chuyện quảng cáo, trong công ty chỉ còn lại