Tương Tư Hệ Hữu Thời

C44: Y Tá Trạch Tiểu Mẫn


trước sau

Người dịch: Rabbitlyn


Nhân chứng ở trong tù? Triệu Hữu Thời ngập ngừng: "Rốt cuộc là ai?"

Ai quen nhà cô, ai lại chạy tới nhà cô trong đêm mưa to gió lớn, ai sau khi chứng kiến tai nạn mà không nói tiếng nào, hiện giờ lại bị giam trong tù? Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nghĩ ra người nọ là ai.

"Em còn nhớ người đã tấn công chị em, khiến chị em phải nằm viện không?"

Triệu Hữu Thời ngẩn ra, đột nhiên ngồi thẳng dậy, không dám tin: "Lưu.... Đại Lưu?"

"Đúng, chính là gã."

Ai có thể nghĩ đến nhân chứng là Đại Lưu chứ, lúc trước Trạch Mẫn cũng tuyệt đối không ngờ tới. Năm ngoái anh tìm được người công nhân làm sạch khói dầu kia, mất một thời gian khá lâu mới vẽ được ra bức chân dung, sau khi nhìn thấy bức vẽ anh vẫn không nghĩ ra người trong tranh là ai, anh suy nghĩ mất mấy ngày cho đến hôm anh Dương rủ anh đi uống rượu anh mới sáng tỏ.

Trạch Mẫn: "Anh Dương nói Đại Lưu bị giam khoảng nửa năm, sau đó một người bạn của gã nghĩ cách đưa được gã ra ngoài, gã muốn trở về làm việc bên cạnh anh Dương, nhưng anh ấy đuổi gã đi rồi. Sau đó không bao lâu anh Dương nghe nói Đại Lưu lại gây chuyện, lần này chuyện có vẻ nghiêm trọng, bị tuyên án rất nhiều năm, bạn gã muốn đưa gã ra cũng chả được, anh Dương chưa bao giờ quan hệ với cảnh sát nên cũng lực bất tòng tâm."

Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Giam khoảng nửa năm, rồi nửa năm sau được thả ra, đúng là lúc chị em chuẩn bị đi Australia, gã tìm bọn em có phải lại muốn trả thù không? Sau đó thì sao, nếu anh biết là gã, tại sao anh không đi tìm?"


"Sau đó anh lại điều tra, thời gian gã tái phạm bị bắt đi tù đúng là bốn ngày sau khi chị em gặp chuyện không may, vì vậy cho dù là cảnh sát hay chính bản thân gã cũng chưa từng nghĩ mình là nhân chứng. Cuối năm ngoái, anh tìm được mẹ gã, thông qua mẹ gã chuyển lời cho gã chuyện này..."

Triệu Hữu Thời vội vàng: "Gã nói như thế nào?"

Trạch Mẫn nhíu mày, nghĩ lại chuyện lúc đó, anh cảm thấy mình phạm phải một sai lầm lớn rồi.

Đại Lưu bị giam trong tù, sau khi nhìn thấy anh vô cùng kinh ngạc, Trạch Mẫn giải thích thẳng lý do anh đến, quan sát vẻ mặt Đại Lưu lúc đó vô cùng ngạc nhiên và bỗng chốc hiểu ra, nhưng Đại Lưu lại phủ nhận mình từng chứng kiến. Một tháng sau, Trạch Mẫn lại đến gặp gã một lần nữa, lúc ấy Đại Lưu còn châm chọc khiêu khích, nói gã đã rơi vào tình cảnh này rồi nên không thể làm việc chính nghĩa cho nhà họ Triệu. Sau đó Trạch Mẫn tiếp tục đi tìm Đại Lưu, nhưng gã không cho anh cơ hội gặp mặt nữa.

"Tâm trả thù của người này rất nặng, đêm đó mục đích tìm đến nhà em có lẽ cũng là trả thù, anh hỏi thẳng gã chuyện tối hôm đó, nhưng gã không hé răng nửa lời."

"Vì vậy anh mới nói chuyện còn chưa làm thỏa đáng." Triệu Hữu Thời nhíu mày, "Em muốn gặp gã, anh có thể giúp em không?"

"Có thể, nhưng đừng hi vọng quá."

Triệu Hữu Thời hỏi tiếp: "Vậy khi nào gã ra tù?"


Trạch Mẫn yên lặng nhìn cô, bỗng nhiên phát hiện cô đã trở nên trưởng thành hơn, nếu là trước kia khi nghe thấy tin này, cô nhất định sẽ không quan tâm mà lao đi, cho dù đi đứng bất tiện, cô cũng phải đi cho bằng được, mà nay cô lại có thể bình thản lý trí hỏi anh như vậy.

Trạch Mẫn: "Nếu không có gì bất ngờ, thì trước cuối năm gã sẽ ra tù."

Cuối cùng đã xác nhận được nhân chứng, nhưng Triệu Hữu Thời không có cảm giác như trút được gánh nặng, cô đã sớm biết nhân phẩm của Đại Lưu như thế nào, có cách nào có thể làm cho gã cam tâm tình nguyện giúp cô đây?

Trạch Mẫn đưa bánh ngọt cho cô, Triệu Hữu Thời phẩy tay, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống. Sau đó Hoa Sơn vào nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh vừa đi về đã đến bệnh viện ngay, phải về nhà tắm rửa đã, anh về đây." Thuận tiện mang theo bánh ngọt Trạch Mẫn mang đến.

Trong phòng bệnh lại trở nên im lặng, Trạch Mẫn kéo rèm ra, tưới một chút nước cho hoa, Triệu Hữu Thời vẫn nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, một lúc lâu mới nói: "Anh nói lúc ấy bản thân mình cũng không dám xác định, phải dùng phương pháp loại trừ một lần nữa là gạt em."

Trạch Mẫn dừng một chút, bỏ bình tưới xuống, cúi đầu: "Đinh Sĩ Lỗi nói anh lợi dụng chuyện của chị gái em, cố ý ép em gặp mặt anh, nói anh kéo dài thời gian, biết rõ chuyện này quan trọng với em như thế nào, nhưng lại kéo dài thời gian báo thù, em nghĩ sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Trạch Mẫn bỗng nhiên quay mặt nhìn cô: "Em nghĩ như vậy sao?"

Triệu Hữu Thời nhìn xa xăm: "Đúng là anh ép em gặp anh, nhưng anh không kéo dài thời gian bởi vì Đại Lưu ở trong tù."


Trạch Mẫn đi đến bên cạnh giường, bình tĩnh nhìn cô: "Anh quả thật muốn tìm cơ hội ở bên em, nhưng anh sẽ không làm chuyện sai trái." Anh cúi người, "Triệu Hữu Thời, để cho anh ở bên em giúp em, được không?"

Triệu Hữu Thời không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, cô từng sớm nghi ngờ Trạch Mẫn có thể là vì tranh thủ thời gian ở bên cạnh cô, nhưng cô vẫn chui đầu vào lưới. Hiện tại tuy biết được những điều Trạch Mẫn nói trước đó và kết quả đều giống nhau, nhưng trong lòng khó tránh

mà không tức giận, cả ngày tiếp tục xa cách Trạch Mẫn, Trạch Mẫn muốn giúp cô hoạt động ngón chân, thì cô vội vàng co lại, động tác quá nhanh khiến chân bị đau, Trạch Mẫn vội vàng xoa chân cô: "Được rồi anh không chạm vào em, em yên phận một chút."

Giọng nói giống y như năm đó khi hai người đùa giỡn, Triệu Hữu Thời bỏ qua một bên, mím môi không nói gì.

Sau khi cơn tức giận qua đi, Triệu Hữu Thời lại hơi không đành lòng. Hai tuần tiếp đó Trạch Mẫn vẫn ngày đêm ở bên cô, khi bàn chuyện công việc đều tiến hành bên ngoài phòng bệnh, khi đối mặt với cô cố gắng biểu hiện thoái mải, nhưng quay đầu lại không ngừng xoay cổ.

Trạch Mẫn ngại chạy về nhà tắm rửa quá phiền phức nên chuyển hết đồ của mình tới phòng bệnh, tiện thể mang theo một chiếc giường gấp, biến phòng bệnh trở thành nhà. Triệu Hữu Thời không thể ngăn được anh, đành phải phản ánh với bác sĩ, bác sĩ chỉ cười lắc đầu, nhún vai tỏ vẻ mình cũng không thể làm được gì. Sau khi La La Giai biết được chuyện này, nhìn thấy ánh mắt hai người cũng đã thay đổi, nói: "Sau này có phải tớ vẫn nên ít đến bệnh viện không, lúc đến có phải nên gõ cửa không?"

Triệu Hữu Thời ném gối vào người cô ấy, La La Giai cười to một trận, nói tiếp: "Aiz, cậu nằm viện lâu như vậy chỉ có mỗi tớ và Hoa Sơn đến thăm cậu, còn có Trạch tổng mỗi ngày ở bên cạnh cậu, nếu Trạch tổng đi làm, không có ai ở bên, cậu có thể cảm thấy không quen hay không?"

Triệu Hữu Thời khoe khoang: "Tớ còn nhiều bạn bè mà, chẳng qua không muốn để cho họ lo lắng thôi."

Triệu Hữu Thời có mười người bạn thân, thời trung học là một nhóm nhỏ mười một người, cô cho rằng mình không cô đơn, nhưng cô không thể không thừa nhận sự tàn khốc của thời gian. Hôm họp lớp cô và bọn họ đã không còn nhiều đề tài chung để nói, những chủ đề của thời tuổi trẻ năm đó, hiện tại đã biến thành ngân sách cổ phiếu, củi gạo dầu muối, bọn họ sẽ thổi phồng, sẽ có cách khoe ra, sẽ hoài niệm quá khứ, nhưng những đề tài của thời trẻ đã biến mất rồi.

Cô nhớ rõ rất lâu trước kia, mình từng cho rằng sau này còn có thể có vô số lần tụ họp, tình cảm vẫn sẽ như lúc ban đầu, mỗi người sẽ vẫn thật lòng trả giá vì nhau, tình bạn kéo dài thiên trường địa cửu.

Hiện tại cô đã hiểu được thế nào là cảnh còn người mất.


Rất lâu trước kia, Triệu Hữu Thời chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình và Trạch Mẫn trở thành người dưng, còn chị gái lại sang thế giới bên kia.

Buổi tối Triệu Hữu Thời lại mất ngủ, đùi phải hơi đau, cô không muốn giả vờ ngủ. Trạch Mẫn đang cầm tablet nằm trên giường gấp xem tài liệu, thường xuyên liếc về phía giường bệnh, thấy chân trái cô bỗng nhiên giơ lên rồi hạ xuống, dường như muốn xoay người, nhưng lại không tiện.

Anh lập tức bỏ tablet xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhưng không lên tiếng hỏi cô mà chỉ giúp cô xoay người, Triệu Hữu Thời thở phào nhẹ nhõm.

Trạch Mẫn vuốt tóc cô cười: "Không ngủ được à? Chúng ta nói chuyện nhé?"

Ánh trăng mờ ảo, không thấy rõ được ngũ quan trên mặt, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình bị trúng tà, đột nhiên nói: "Vâng."

Trạch Mẫn ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ nói những chuyện anh trải qua ba năm nay, mấy lần vượt qua mạo hiểm khó khăn, mấy lần đồng tâm hiệp lực với đồng nghiệp, cười nói: "Hiện tại mẹ anh cũng bó tay với anh rồi, mẹ anh đang đi tránh nắng ở nơi khác với dì, nói nhắm mắt làm ngơ, đến mùa đông mới trở về."

Triệu Hữu Thời nhớ tới bà Trạch không nhịn được cười: "Hiện tại dì Trạch khỏe chứ?"

"Thân thể khỏe mạnh có thể quật ngã anh đấy chứ, nhưng bà bị bệnh tiểu đường, hiện tại nấu đồ ăn đều không thể cho đường, ngày nào cũng phải uống thuốc."

Triệu Hữu Thời: "Em có một đồng nghiệp, mẹ cô ấy là người Malaysia cũng mắc bệnh tiểu đường, sau đó tìm được đúng thuốc, tuy bệnh không khỏi hẳn nhưng tình hình đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, để em hỏi cô ấy cho."

Trạch Mẫn cười: "Được, hỏi xong thì nói cho anh biết." Dừng một chút, anh nói tiếp: "Đầu năm anh có đến Singapore nhìn thấy lúc em lái xe vào chỗ đỗ đụng vào xe người khác, em lại đứng trước xe đợi đến một tiếng, không biết viết tờ giấy để lại cách liên lạc."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện