Người dịch: Rabbitlyn
Vừa mới nhét được một miếng thịt chim vào miệng, Triệu Hữu Thời liếc về phía nước sốt bắn tung tóe bên chân Trạch Mẫn, ngước mắt nhìn anh: "Cuối năm Đại Lưu ra tù em sẽ trở về."
Trạch Mẫn: "Cũng sắp đến cuối năm rồi mà, em không cần đi."
"Còn mấy tháng nữa mà, em còn công việc ở Singapore, không thể ở lại nơi này được."
"Vậy nghỉ việc đi, tập trung vào chuyện quan trọng?"
"Công việc không phải là chuyện quan trọng sao?" Triệu Hữu Thời cười, ăn hết sạch thịt trong đĩa, lăn xe vào WC, lăn một nửa bánh xe tự động lăn đi, cô bỏ tay ra, im lặng ngồi.
Trạch Mẫn lấy nước rửa tay xuống cho cô, bóp kem đánh răng vào bàn chải, tựa vào bên cạnh nhìn cô đánh răng.
Triệu Hữu Thời đứng bằng một chân, nhanh chóng đánh răng xong, lau sạch bọt kem đánh răng ở miệng, Trạch Mẫn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại lau cho cô lần nữa. Đánh răng xong, Triệu Hữu Thời được đỡ xuống dưới vòi hoa sen, sau đó Trạch Mẫn ra khỏi WC đóng cửa lại, ra ngoài anh rút một điếu thuốc, hút xong cũng là lúc Triệu Hữu Thời ngồi xe lăn từ trong WC đi ra, mái tóc ướt sũng, sau khi tắm cả người tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Lúc Trạch Mẫn giúp cô xoa bóp, Triệu Hữu Thời nói: "Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, thực ra không cần phải xoa bóp mỗi ngày đâu." Rồi nhỏ giọng nói, "Tự em làm cũng được."
Trạch Mẫn liếc cô, đột nhiên tăng lực trên tay, Triệu Hữu Thời thốt lên: "Đau!"
"Còn biết đau sao?" Trạch Mẫn tiếp tục xoa bóp, từ cẳng chân từ từ di chuyển đến cổ chân, sau đó nói tiếp, "Chân tay em nhỏ quá, cho em ăn nhiều như vậy mà chả thấy em béo lên gì cả."
Xoa bóp xong, anh lại không rời đi như thường ngày, Triệu Hữu Thời không nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi nhích xuống cuối giường nhòm ra bên ngoài, thấy trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Trạch Mẫn không mặc gì đi về phía WC, đang cầm khăn mặt của cô lau đầu.
Trong nháy mắt, Trạch Mẫn đột nhiên lùi lại, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Triệu Hữu Thời đang cong mông trên giường, mọi phiền muộn đều hóa thành hư không, cười nói: "Em làm gì vậy?"
Triệu Hữu Thời không hề phát hiện ra tư thế của mình không ổn, cô lườm Trạch Mẫn: "Anh đang làm gì vậy?" Cả người không mặc gì, rõ ràng là vừa mới tắm xong, cô còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của mình, khăn mặt của cô cũng bị đối phương lấy lau đầu.
Trạch Mẫn tựa vào cửa, để khăn mặt vào phần ngực trần của mình, dáng người cường tráng, quét mắt không hề sót thứ gì, anh nhếch môi: "Không thấy gì chứ? Mới vừa tắm xong, buổi tối anh ngủ ở phòng khách."
Triệu Hữu Thời buột miệng nói ra: "Không được!"
"Triệu Hữu Thời..." Trạch Mẫn không nhịn được cười, có lòng tốt nhắc nhở, "Lộ hết cả hàng rồi, ngủ ngon."
Triệu Hữu Thời cúi đầu nhìn, nhanh chóng che cổ áo lại. Trong nháy mắt phòng khách trở nên tối đen, xem ra Trạch Mẫn đã quyết tâm sẽ ngủ lại phòng khách. Cô từ từ bò về lại đầu giường nằm, nghĩ đến việc nói mấy câu đuổi anh đi, nhưng có tác dụng mới là lạ, cô vùi đầu vào chăn, trong khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên tự hỏi Trạch Mẫn lấy gì lau người?
Hôm sau, Triệu Hữu Thời tỉnh lại, phát hiện có thứ gì đó kì lạ dịch chuyển trên mặt, cô mơ màng mở mắt, thấy một khuôn mặt to đùng dán sát mặt cô, miệng đối miệng, mũi đối mũi, mắt đối mắt, cô còn chưa kịp hét lên thì đã bị đối phương túm dậy, trong nháy mắt bị ôm lên xe lăn, Trạch Mẫn giúp cô đẩy xe vào vườn hoa: "Vận động buổi sáng."
Tầng dưới cùng không có ban công, nhưng lại có một vườn hoa nhỏ rộng gấp ba bốn lần so với ban công, bên ngoài có tường bao vây, trong vườn hoa hàng năm không có người, bãi cỏ khô héo. May mà trước đó không lâu Trạch Mẫn chở đến một xe hoa cỏ, trồng một vòng hai bên vườn hoa, cũng xem như cảnh đẹp ý vui.
Trạch Mẫn lấy bàn chải và cốc đánh răng, sau khi đưa cho cô, anh ngồi xổm xuống bên cạnh bắt đầu đánh răng, trong tay là đồ mới tinh, Triệu Hữu Thời không nhịn được cơn tức hỏi: "Mới mua hôm nay sao? Hôm qua anh đáng răng bằng cái gì?"
"Dùng của em." Trạch Mẫn nghiêng đầu nhìn thấy đúng lúc Triệu Hữu Thời trợn trừng mắt, buồn cười: "Đùa em thôi. Hôm qua anh chỉ súc miệng không đánh răng."
Lúc này Triệu Hữu Thời mới yên tâm, ngồi trên xe lăn vừa đánh răng vừa thưởng thức hoa cỏ, bên tai là tiếng chim kêu, bên ngoài tường có mấy ông bà lão đang dắt các cháu hoặc chó đi dạo.
Đánh răng rửa mặt xong, Trạch Mẫn mở radio trên di dộng, nghe tin tức buổi sáng, lấy ra sữa và bánh mì mới mua, hai người vừa ăn sáng vừa nghe tin tức trong vườn hoa, ăn xong đột nhiên thấy có mưa, ngẩng đầu mới biết hóa ra là trên lầu phơi quần áo ngoài ban công, lúc này nước trút xuống như mưa.
Trạch Mẫn nhìn về phía Triệu Hữu Thời: "Hiện tại chuẩn bị xuyên qua Thủy Liêm Động (*), đã chuẩn bị xong chưa?"
(*) Thủy Liêm Động trong tác phẩm "Tây Du Ký"
Triệu Hữu Thời gật đầu: "Xong rồi."
Trạch Mẫn cần phần tay nắm của xe lăn, hô "Một hai ba", "Đi..." nhanh chóng xuyên qua, trong nháy mắt đã vào đến nhà, Triệu Hữu Thời khẽ cười, nụ cười vô cùng xán lạn, Trạch Mẫn cúi đầu xuống hôn cô một chút, sau khi tiếng cười vui vẻ ngừng lại, anh tỉnh bơ như không có việc gì, ho khan một tiếng: "Vậy ra ngoài đi dạo nhé, từ lúc bị thương đến giờ em toàn ở trong nhà, không tốt cho thể xác và tinh thần."
Triệu Hữu Thời cho rằng trước khi đi nên lưu giữ những khoảnh khắc tốt đẹp, không rời xa nhà sẽ không biết nhà tốt. Ba năm ở Singapore, cô vô cùng nhớ mỗi cái cây ngọn cỏ ở Lô Xuyên, trong nháy mắt đến cuối tuần sẽ trở về làm việc, cô cũng không tính từ chối ý tốt của Trạch Mẫn.
Trạch Mẫn lái xe một vòng quanh thành phố, đi hết hai khu thắng cảnh, cho Triệu Hữu Thời ăn ba ly kem, nhưng thời tiết quá nóng, Triệu Hữu Thời vẫn cảm thấy khát nước, muốn ăn ly kem thứ tư thì Trạch Mẫn không cho phép nữa, mua một chai sô đa lạnh cho cô: "Uống thứ này mới tốt."
Triệu Hữu Thời uống một hơi hết chai nước, đầu đổ đầy mồ hôi hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"
"Tiếp theo về nhà." Trạch Mẫn nói xong, lại thấy Triệu Hữu Thời hơi thất vọng, cười nói: "Ngày mai đi tiếp."
Buổi tối Trạch Mẫn vẫn muốn ngủ lại chỗ Triệu Hữu Thời, cô nói: "Chín giờ sáng mai anh đến đây." Rồi giao chìa khóa cho anh.
Trạch Mẫn nhận lấy chìa khóa, cười tươi như hoa, lần này anh không ép cô nữa, hầu hạ Triệu Hữu Thời ngủ xong, anh thành thật rời đi. Hôm sau bảy rưỡi đã đến, anh đứng trong phòng ngủ của Triệu Hữu Thời, lặng lẽ ngắm nghía tư thế ngủ của cô, thỉnh thoảng nghịch tóc cô, hoặc hôn trộm cô mấy cái, sau khi thỏa mãn mới đi ra cửa mua bữa sáng. Anh trở về trước lúc tám rưỡi, giả vờ như mới đến, gọi Triệu Hữu Thời còn đang buồn ngủ dậy ăn sáng.
Mấy ngày sau đó đều liên tục như thế, hôm nay cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng phải đến bệnh viện kiểm tra lại, Trạch Mẫn đã sớm lái xe đến, ôm cô vào ghế bên ghế lái, đặt xe lăn vào cốp xe, sau đó chạy đến bệnh viện.
Chiếc bùa bình an và khung ảnh nhỏ vẫn lắc lư phía trước đầu xe, Triệu Hữu Thời nhớ tấm ảnh đó là do cô treo lên năm đó, hiện tại vẫn ở chỗ này, chạy xuyên qua thành phố, cuối cùng bọn họ cũng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói: "Hồi phục rất tốt, chân còn đau hay không?"
Triệu Hữu Thời: "Thỉnh thoảng buổi tối hơi đau, đã có lớp lót chân mà vẫn không hiệu quả."
Bác sĩ còn chưa lên tiếng, Trạch Mẫn lập tức hỏi: "Sao em không nói với anh?"
Bác sĩ cười: "Bị đau như vậy cũng là bình thường, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, không được tháo dụng cụ bảo vệ ra, cuối tuần cô đến lần nữa, tôi sắp xếp vật lý trị liệu cho cô. Sau đó mỗi tuần phải đến bệnh viện hai lần, nhớ kĩ hiện tại không thể vội vàng, không cần cố quá, đừng nghĩ sẽ đi lại được nhanh như vậy."
Triệu Hữu Thời: "Cuối tuần tôi có kế hoạch ra nước ngoài công tác, có thể làm những chuyện này ở bệnh viện nước ngoài không?"
"Ra nước ngoài ư? Không có vấn đề gì, vậy hiện tại cô nên liên hệ với bệnh viện đi, đừng làm chậm trễ chuyện chân của mình."
Triệu Hữu Thời gật đầu.
Từ phòng khám đi ra, đi thang máy xuống lầu, Trạch Mẫn không nói lời nào, mím chặt môi, sắc mặt giống như La La Giai thường xuyên miêu tả, âm trầm khủng bố, chỉ thiếu màn phả khói thôi.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Triệu Hữu Thời khẽ lên tiếng: "Trước đây có rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, chỉ nhớ khi mình có thể nói đã cảm thấy kì quái tại sao chị em không có đùi phải. Sau khi lớn lên, em thấy chị em nhảy dây bằng một chân, đi xe đạp bằng một chân, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, chị ấy còn đi học bơi, khi đó em nghĩ có phải chị ấy sợ ngày nào đó khi rơi xuống nước không có ai cứu chị ấy không, nếu chị ấy chết đuối, sẽ không có ai chăm sóc em?"
Triệu Hữu Thời cười: "Nhiều năm như vậy, em nghĩ việc mất đi một chân chẳng qua sẽ chỉ là bị người khác mang thành kiến đối đãi, cuộc sống có thể hơi bất tiện, nhưng chị em có thể chăm sóc bản thân rất tốt, hóa ra em đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nửa tháng nay, em chỉ có thể ngồi trên xe lăn, làm chuyện gì cũng cần phải có sự giúp đỡ của người khác, bị bó thạch cao nên lúc ngủ ngay cả xoay người cũng không được, lúc mới đầu khi tắm rửa còn phải nhờ cô giúp việc hỗ trợ, mặc quần áo thật sự rất vất vả, nên hiện tại em chỉ mặc mỗi váy. Lúc anh mang em đi chơi, tất cả mọi người đều chú ý đến em, em tự thôi miên bản thân, sở dĩ bọn họ nhìn em là bởi vì quần áo hoặc kiểu tóc, cũng có thể họ cảm thấy em xinh đẹp chăng?"
Trạch Mẫn dừng lại, ngồi xổm xuống cầm lấy tay cô, Triệu Hữu Thời nói tiếp: "Hiện tại cuối cùng em đã có thể hiểu được cảm nhận của chị em rồi, nhưng em vẫn chưa thể thực sự hiểu được bởi vì em vẫn còn có đùi phải, còn