Chóp mũi tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Diệp Tĩnh Hồng vất vả mở mắt ra, thân thể bởi vì cả đêm miệt mài mà có chút bủn rủn, tầm mắt hoảng hốt từ nóc giường dời về phía trước giường, sau khi đối diện với dung mạo anh tuấn quen thuộc kia, rốt cục triệt để tỉnh lại.
Môi mỏng kia ấm áp hôn qua thân thể.
Tiếng nói kia trầm thấp thổ lộ lời yêu.
Còn có nước mắt kia lạnh lẽo… thấm tận xương tủy.
Ký ức đêm qua từng cái từng cái hiện lên trước mắt.
Vừa điên cuồng, lại triền miên.
Diệp Tĩnh Hồng khẽ run một lúc, nghĩ đến hành vi vô liêm sỉ của Chu Tư Kỳ, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông lên đỉnh đầu, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Chu Tư Kỳ vẫn dựa vào đầu giường, con mắt nửa mở nửa khép, tiếng nói không tránh khỏi một tia lười biếng ủ rũ: “Đại ca, ngươi tỉnh rồi?”
Diệp Tĩnh Hồng thấy thái độ của y coi như không có chuyện gì xảy ra, càng cảm thấy tức giận, từng chữ từng chữ nói: “Chu Tư Kỳ, ngươi thực sự khinh người quá đáng!”
Nói, giơ tay vung chưởng.
Hắn một chưởng này thuần túy vì phát tiết, không có thủ pháp gì, một người bình thường đều có thể dễ dàng né tránh, huống chi là người mang võ công như Chu Tư Kỳ?
Nhưng Chu Tư Kỳ mắt thấy một chưởng kia đánh tới, lại không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Tĩnh Hồng, hoàn toàn quên mất phải né tránh. Mãi đến tận khi bàn tay Diệp Tĩnh Hồng đánh lên trên lồng ngực, đau đớn lan khắp cơ thể, trên mặt y mới xẹt qua tia kinh ngạc.
Có điều vẻ mặt kia cũng chỉ là thoáng qua, cuối cùng chỉ còn sót lại một nụ cười.
“Rất tốt, ” y lười biếng cười, ngữ khí bình tĩnh đến một tia sóng lớn cũng không có, “Công lực của đại ca đã hoàn toàn khôi phục.”
Diệp Tĩnh Hồng thấy y mạnh mẽ trúng một chưởng, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, ngơ ngác nói: “Sao ngươi lại không né?”
Chu Tư Kỳ cũng không đáp lại hắn, chỉ giơ tay quẹt khóe miệng, đôi mắt nhìn đến nơi nào đó, nhẹ giọng lầm bầm nói: “Đến hôm nay ta mới biết đại ca quả nhiên là tâm địa sắt đá.”
Dừng một chút, lại lộ ra nụ cười kia, nói: “Diệp đại hiệp cùng với ta một đêm, từ đây ân oán thanh toán xong, xác thực không cần gặp lại.”
Dứt lời, tư thái tiêu sái đứng dậy, từng bước một đi ra cửa.
Cũng không hề quay đầu lại lấy một lần.
Cũng không còn...... vọng tưởng ngắm Diệp Tĩnh Hồng nhiều thêm một chút.
Diệp Tĩnh Hồng thấy y bước chân không thực, rất khác so với bình thường, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng, không kìm được gọi tên y.
Nhưng Chu Tư Kỳ từ lâu đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Bên tai y ong ong, từ đầu đến chân đều tràn ngập đau đớn, vô luận như thế nào cũng không kìm được trong xương lộ ra loại hàn ý kia. Trong lòng bàn tay một mảnh ướt át, cúi đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy màu đỏ chói mắt.
Y không khỏi cười lên, dửng dưng như không dùng ống tay áo lau sạch, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng là, phải đi nơi nào đây?
Dương Châu tuyệt không thể đi, biết rõ người kia sẽ không tới, lẽ nào thật sự chờ cả đời? Vẫn là đi Tu La Cốc, chỗ ấy có sư phụ, có sư huynh, có A Trữ, còn có...... Vong Ưu......
Y nhớ tới viên thuốc bích lục trong bình sứ, trên mặt ý cười càng sâu, tựa hồ lập tức giảm bớt đi rất nhiều đau đớn. Tuy rằng thân thể không ổn, nhưng một đường đi tới cũng không xảy ra tình huống gì.
Hóa ra võ công hoàn toàn biến mất, chính là loại cảm giác như thế này.
A, cũng không phải không thể chịu đựng.
Y đi trên con đường hồi lâu, mắt thấy sắc trời dần dần tối đi, cuối cùng dừng lại ở bên trong một khu rừng rậm rạp nghỉ ngơi. Chỉ là mới vừa dựa vào thân cây thở hổn hển mấy hơi, bên tai liền vang lên tiếng cười nhẹ nhàng.
“Ai nha, không nghĩ tới Chu thần y phong lưu phóng khoáng, cũng có lúc chật vật như vậy.” Thanh âm kia ôn nhu tinh tế, phỏng chừng là nữ tử dịu dàng như nước.
Thái dương Chu Tư Kỳ nhảy một cái, đoán được người tới là ai, liền theo đó cười lên: “Ta tính toán