Chu Tư Kỳ ánh mắt run lên, nhưng lập tức khôi phục nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Các hạ bỏ ra nhiều tâm tư như vậy trà trộn vào Võ Lâm Minh, cũng chỉ vì muốn hại Diệp đại hiệp sao? Phí nhiều tâm tư như vậy lại không làm bị thương tính mạng người khác, thực sự làm người ta khó hiểu.”
“Ta tuy rằng đụng chân đụng tay nhiều như vậy, nhưng mục tiêu thật sự chỉ có Chu thần y.”
“Ha?”
“Vương gia nhà ta ngưỡng mộ phong thái Chu thần y, nói ta vô luận làm cách gì, đều phải mời được Chu thần y đến.”
Đang khi nói chuyện, từng bước áp sát Chu Tư Kỳ.
Chu Tư Kỳ cũng không tin nàng nói chuyện ma quỷ, mắt vừa nhìn thấy ống tay áo xanh biếc kia có thể tập kích bất kì lúc nào, vội vã nghiêng người tránh sang một bên. Võ công của y vẫn còn, một chiêu này đương nhiên có thể dễ dàng né tránh, nhưng lúc này nội lực hoàn toàn không có, dưới chân vô lực, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc.
Thật vất vả mới tránh được một chiêu, cô gái kia lại tiến công một lần nữa.
Chu Tư Kỳ liên tiếp lui về phía sau, ngay cả công phu rút kiếm cũng không có, chỉ một lát sau, trên mặt càng ngày càng nhiều vết máu. Mà ngực y khí huyết sôi trào, trong kinh mạch lưu chuyển từng trận lạnh lẽo, nơi cổ họng tất cả đều là mùi máu tanh nồng.
Sau khi y miễn cưỡng ngăn một chưởng, rốt cuộc vẫn bị ống tay áo xanh biếc kia phật một cái, lập tức lảo đảo ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng chảy ra chất lỏng màu đỏ.
Cô gái kia ngẩn ra, cúi người xuống nhìn y, hỏi: “Chu thần y, ngươi vẫn ổn chứ?”
Chu Tư Kỳ thử mấy lần, vẫn không cách nào có thể nhấc tay lên được, đành phải tiếp tục nằm yên tại chỗ, cất cao giọng nói: “Nếu tại hạ đã rơi vào tay địch, muốn giết muốn lăng trì, làm gì cũng được.”
“Chu thần y tuấn tú như vậy, làm gì có ai cam lòng thương tổn ngươi?” Cô gái kia cười, đôi mắt sáng ngượng ngùng ẩn tình, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn chịu đi theo ta, tất nhiên ta sẽ không làm khó ngươi.”
Nói đoạn, đưa tay điểm huyệt đạo trên vai Chu Tư Kỳ.
Nhưng ngón tay nàng vừa mới chạm vào xiêm y Chu Tư Kỳ, ngực liền cảm thấy tê dại, sống lưng xuất hiện cảm giác đau đớn kịch liệt, cả người đều cứng ngắc. Khuôn mặt nàng nhất thời vặn vẹo, bật thốt lên: “Có độc!”
Chu Tư Kỳ cười ha ha.
“Ngươi cho rằng ta phí lời cả nửa ngày, chỉ vì muốn cùng ngươi ôn chuyện sao? Vừa mới bắt đầu độc đã hạ rồi, chỉ còn chờ đến lúc phát tác mà thôi.”
Y vừa nói vừa cố gắng đứng dậy, tuy rằng khuôn mặt trắng bệch, hệt như đã suy yếu tới cực điểm, nhưng biểu hiện lại vô cùng tự nhiên, chẳng khác so với bình thường là bao.
Cô gái kia không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là cười khan nói: “Chu thần y quả nhiên lợi hại, chẳng trách có thể khiến Vương gia nhà ta để ở trong lòng.”
Chu Tư Kỳ cười cười, vất vả rút kiếm, nói: “Ta giết ngươi rồi sẽ lập tức đi Tu La Cốc báo tin, hi vọng vẫn sẽ tới kịp.”
Dứt lời, trường kiếm không chút lưu tình hạ xuống phía đối diện.
Thế như trong khoảnh khắc tính mệnh đang bị uy hiếp, trên mặt cô gái kia lại không có vẻ gì là sợ hãi, trái lại sóng mắt trong suốt, hai gò má ửng đỏ, hệt như nhìn thấy người trong lòng sau thời gian dài xa cách, nhẹ nhàng kêu: “Vương gia.”
Lúc này Chu Tư Kỳ mới biết sau lưng mình có người, muốn quay đầu lại nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn, lần thứ hãi ngã xuống mặt đất. Y bị thương quá nặng, mới lúc nãy còn phải vận lộn với tính mệnh, vào lúc này càng không còn khí lực ngồi dậy, mơ hồ từ trong tầm mắt, dần hiện ra một đôi ủng thêu kim tuyến.
Sau đó nghe thấy một tiếng “keng” vang giòn, tựa hồ có người muốn giết y, nhưng giữa đường lại bị cản lại.
“Vương gia!”
“Bản vương không phải đã dặn rồi sao? Phải bắt sống.”
“Tên họ Chu này quỷ kế đa đoan, nếu lưu lại tính mạng của y, e rằng hậu họa khôn lường.”
“Không sao.” Tiếng nói xa lạ trầm thấp cười lên, âm sắc vô cùng rung động, “Cắt đứt tay chân của y là được.”
x
Diệp Tĩnh Hồng mí mắt giật lên, đột nhiên từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Ngực đập thình thịch, ngờ ngợ còn lưu lại cảm giác khiếp đảm từ giấc mộng kia, nhưng vừa rồi rốt cuộc là mơ thấy thứ gì, hắn lại hoàn toàn không thể nhớ ra được, mà thứ còn sót lại là một cảm giác âm ỉ khó chịu, càng không có cách nào có thể ngủ tiếp.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước.
Cực kì giống như đêm hôm ấy, Chu Tư Kỳ nằm ở trên người hắn, nước mắt lạnh lẽo thấm ướt gò má.
Lành lạnh, mang một loại cay đắng kì lạ.
Diệp Tĩnh Hồng siết chặt nắm đấm, ép buộc chính mình quên đi những hồi ức kia, mặc quần áo đứng dậy, đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
Tuy bên ngoài là trời tối, thế nhưng trong vườn lại có một bóng người, ngồi ở chỗ ấy