“Ha… Ha ha ha…”
Chu Tư Kỳ nghiêng người dựa vào trong xe ngựa, cười đến không ngậm miệng lại được.
Diệp Tĩnh Hồng ở phía trước lái xe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn y, nói: “Thương thế của ngươi thế chưa lành, tâm tình không nên quá kích động.”
“Khụ, ta…” Vừa mới nói được vài chữ, liền không nhịn được mà cười lên.
Diệp Tĩnh Hồng thở dài, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Thật sự là buồn cười như vậy sao?”
“Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, đương nhiên không có gì ghê gớm, nhưng Diệp đại hiệp ngươi lại…” Y nháy nháy mắt, cố ý kéo dài trước khi phun ra hai chữ kia, “Sơn, tặc?”
Diệp Tĩnh Hồng bị y trêu chọc như thế, cũng có chút không thoải mái, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần có thể làm bạn ở bên cạnh ngươi, nếu muốn ta có thể đi tìm một ngọn núi chiếm đóng, có gì khó chứ?”
Ngữ khí hắn nghiêm túc như vậy, Chu Tư Kỳ nghe xong, không thể không thu lại nụ cười, nói: “Diệp đại hiệp là thân phận cỡ nào? Hà tất phải vì một kẻ tà phái như ta mà làm hỏng danh tiếng của chính mình?”
“Ta không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, ta chỉ biết, yêu một người chính là phải bảo vệ người đó. Ta lúc trước không làm được, bây giờ không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.”
Thời điểm Diệp Tĩnh Hồng nói những lời này, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, cũng không quay đầu nhìn Chu Tư Kỳ, nhưng chỉ nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, cũng đủ biết tâm ý này có hắn có bao nhiêu kiên quyết.
Chu Tư Kỳ biết hắn rất rõ, hiểu được khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ cong khóe miệng, cười hì hì hỏi: “Như vậy, Diệp đại vương định đem ta cướp đến nơi nào?”
Diệp Tĩnh Hồng với y như thế, không chút nghĩ ngợi nói ra Dương Châu.
Chu Tư Kỳ trong lòng giật giật, biết rõ không nên, nhưng vẫn bị điều này làm động tâm tư.
Diệp Tĩnh Hồng mãi mà không nghe thấy tiếng của y, liền hỏi: “Sao vậy? Ngươi không muốn đi?”
Chu Tư Kỳ cười cười, hồi phục lại tinh thần, nửa thật nửa giả nói: “Sao ta có thể làm chủ? Dù sao ta cũng đã rơi vào tay Diệp đại vương, hiển nhiên chỉ có thể để mặc ngươi sắp xếp.”
Diệp Tĩnh Hồng thấy y có tinh thần nói đùa như vậy, ngược lại có chút dở khóc dở cười, chỉ là dọc theo đường đi cũng không dám thất lễ, hầu như mọi chuyện đều theo Chu Tư Kỳ, cũng chăm sóc y chu đáo tỉ mỉ. Chu Tư Kỳ hành động bất tiện, cho nên rất vui vẻ để cho người ta hầu hạ, đối với thái độ của Diệp Tĩnh Hồng cũng vô cùng tự nhiên, cũng không cố gắng xa lánh, cũng không quá mức thân cận, cười cười nói nói hệt như bằng hữu bình thường.
Hai người bọn họ đều mang theo ý định du sơn ngoạn thủy, đoạn đường này cũng vì thế mà chậm rãi đi qua, ngoại trừ việc Chu Tư Kỳ thỉnh thoảng lại nói mấy lời không bình thường, cũng không có chuyện gì đặc biệt.
Có điều sau khi đến Dương Châu, lại có sự khác biệt rất lớn.
Diệp Tĩnh Hồng thăm lại chốn xưa, khó tránh khỏi tâm tư bâng khuâng, không thể tự kiềm chế, nhưng Chu Tư Kỳ chỉ giả vờ như không biết, coi như không có chuyện gì mà tránh né ánh mắt của hắn, thời điểm đi ngang qua thanh lâu kia, thậm chí còn nói muốn đi vào dạo.
Đương nhiên Diệp Tĩnh Hồng không đồng ý, vội vàng tìm một nơi ở yên tĩnh trong thành mà ở lại, tránh thật xa những địa điểm làng chơi kia.
Chu Tư Kỳ cũng không nói gì, cứ như vậy mà cười híp mắt tiến vào.
Diệp Tĩnh Hồng khó tránh khỏi chột dạ, không nhịn được hỏi: “Ngươi hài lòng nơi này không?”
Chu Tư Kỳ liếc mắt nhìn gian nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, rồi lại nhìn phong cảnh tươi sáng đẹp đẽ ở sân trước nhà chính, cười nói: “Những chỗ khác thì không tệ, chỉ có một nơi là không tốt.”
“Nơi nào?”
“Ngoài phòng Diệp đại hiệp có cây to như vậy, nên gọi người tới chặt đi mới tốt, bằng không ngươi hở một chút lại va phải cây, chẳng phải sẽ đụng đến sưng một cục to đùng trên đầu sao?”
Diệp Tĩnh Hồng không ngờ được y sẽ trêu chọc mình như vậy, nhất thời đỏ cả mặt.
Chu Tư Kỳ thì lại chớp chớp mắt, hai tay đẩy xe lăn, lách vào bên trong phòng của mình. Cả dáng vẻ lẫn vẻ mặt này của