Nghe vậy, Diệp Tĩnh Hồng lập tức nhớ lại những ngày tháng kia, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.
Chu Tư Kỳ lại làm như không thấy, lười biếng ngáp một cái, vươn mình muốn ngủ, không một chút lưu ý hàn độc sắp phát tác kia.
Ngược lại ngón tay Diệp Tĩnh Hồng có chút run, lại như không thể khống chế được cảm giác ớn lạnh từ sống lưng truyền đến. Phí hết công sức, mới miễn cưỡng di chuyển hai tay, đem Chu Tư Kỳ nghiêm túc ôm vào trong ngực.
Hắn đã từng chiếm được tim của y.
Gần ngay bên cạnh, nhưng lại tự tay đẩy ra.
Bây giờ dù khoảng cách có gần, cũng tựa như cách thiên sơn vạn thủy, vĩnh viễn không trở về như lúc trước.
… Đây mới chính là loại dằn vặt đáng sợ nhất thế gian.
Bầu trời bên ngoài cũng dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.
Người trong lòng hô hấp dồn dập, rốt cuộc cũng bắt đầu run lên.
Diệp Tĩnh Hồng biết thời gian đã đến, vội vã vực dậy tinh thần, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch Chu Tư Kỳ. Hắn không cách nào giảm bớt nổi thống khổ của y, nên chỉ có thể cầm chặt tay y, hết lần này tới lần khác gọi tên y.
“Chu Tư Kỳ.”
Mà y dù cho vào thời điểm thần trí không rõ ràng, cũng sẽ không tiếp tục gọi hai chữ “đại ca” này nữa.
Bóng đêm mỗi lúc một sâu thêm.
Diệp Tĩnh Hồng nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đời này còn dài như vậy, nếu trải qua một đời như thế, làm cách nào có thể vượt qua?
Nhưng bất luận thống khổ cỡ nào, trời rồi cũng sẽ lại sáng.
Ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy, tuy rằng sắc mặt Chu Tư Kỳ không tốt lắm, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ, cười cười nói nói, động một chút là lấy chuyện sơn tặc kia để trêu chọc Diệp Tĩnh Hồng.
Mà ngược lại, Diệp Tĩnh Hồng lại càng ngày càng thêm uể oải, cả ngày bận rộn, hầu như không có thời gian rảnh rỗi.
Chu Tư Kỳ cũng không để ý việc mà hắn bận là gì, thân thể vừa khá hơn một chút, liền bắt đầu xuống đất đi bộ. Hai chân của y là bị người ta cứng rắn đánh gãy, tuy có linh dược tục cốt, nhưng muốn vết thương khép lại cũng phải mất rất lâu, vì lẽ đó hai chân vừa mới chạm đất, liền phải nếm trải cảm giác đau đớn như bị kim châm kia. Mà với mỗi bước chân, cũng đủ khiến cả người mồ hôi lạnh, thở dốc không ngừng.
Mà Diệp Tĩnh Hồng canh giữ ở bên cạnh y lại càng căng thẳng hơn gấp trăm ngàn lần, thời điểm nhìn y bước đi, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ hận không thể để bản thân mình thay thế y
Cứ như vậy mà hai ba tháng trôi qua, tình hình của Chu Tư Kỳ mới khả quan lên một chút, cuối cùng cũng coi như có thể dựa vào bức tường mà bước đi. Tâm tình của y cũng vì vậy mà vui vẻ hơn, buổi tối ngày nào đó càng muốn được đến thanh lâu đi dạo.
“Cái gì?” Gần đây Diệp Tĩnh Hồng lúc nào cũng hét lên như thế, hệt như lây nhiễm vài phần tính khí của sơn tặc, “Hai chân ngươi còn chưa khỏe, sao có thể đi đến nơi trăng hoa đó?”
“Sao lại không thể?” Chu Tư Kỳ không hề nổi giận, cười hỏi, “Người què thì không thể đi kỹ viện sao?”
Diệp Tĩnh Hồng bị nghẹn đến mức nói không ra lời.
Chu Tư Kỳ liền nói tiếp: “Nếu như ngươi không có hứng thú, thì ta đi một mình là được rồi.”
Diệp Tĩnh Hồng đương nhiên không đồng ý, nhưng lại không có lý do để ngăn cản, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nỡ làm trái ý tứ của Chu Tư Kỳ, vậy nên không thể làm gì khác hơn là thuê một chiếc xe ngựa đưa y tới đó, còn chính mình thì ở nhà nổi nóng.
Chu Tư Kỳ từ trước đã trà trộn không ít những nơi ăn chơi phóng túng, kết giao không ít hồng nhan tri kỷ, lúc này vừa lộ diện, liền bị những Hoa nương kia vây lại mời rượu, chuyện trò vui vẻ, vô cùng hài lòng.
Giữa lúc đang rượu say tai nóng, lại nghe thấy trong đại sảnh vang lên những tiếng ồn ào, hệt như có người đang đập phá.
Chỉ một lúc sau, liền thấy tú bà kia xông cửa vào, trên khuôn mặt là vẻ kinh hoàng, kêu lên: “Chu, Chu công tử, bên ngoài có vị đại gia kia tìm ngài!”
Chu Tư Kỳ trong lòng hiểu rõ, rồi lại khó tránh khỏi nghi hoặc, Diệp Tĩnh Hồng từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ thật sự học theo hành vi của sơn tặc?
Chờ đến lúc đẩy xe lăn ra bên ngoài, lại bất giác bật cười.
Phòng khách kỹ viện vốn đang ca múa mừng cảnh thái bình, chẳng biết từ lúc nào lại trở nên yên lặng như tờ, một đám người núp ở một bên góc không dám nhúc nhích, chỉ còn Diệp Tĩnh Hồng một mình ngồi ở giữa trung tâm, tay phải đè lại cán kiếm, trên mặt không chút biểu tình, một mặt dáng vẻ chính khí kia, quả thật có chút doạ người.
Chu Tư Kỳ cười thầm trong lòng