Diệp Tĩnh Hồng lập tức hôn lên môi y.
Nụ hôn này cực kì thô lỗ, gấp gáp mà gặm cắn liên tục, mang theo khí tức nóng rực trên người, dường như muốn đem tất cả lí trí thiêu đốt đến không còn một mảnh.
Quấn quýt gắn bó, mùi rượu nhàn nhạt cũng từ trong miệng của hai người mà bay ra.
Diệp Tĩnh Hồng đem đầu lưỡi lần mò trong khoang miệng Chu Tư Kỳ, không ngừng khuấy đảo trêu đùa, bức y tiếp nhận sự xâm lấn của mình, mãi cho đến khi cả hai đều không thở nổi nữa, mới thoáng lui lại một chút, thấp giọng rù rì nói: “Say rồi mới tốt.”
Chu Tư Kỳ không có lên tiếng, chỉ là đưa tay ôm eo hắn.
Diệp Tĩnh Hồng không nhận được một tiếng khích lệ, lập tức lại lần nữa hôn lên, đầu tiên là chạm khẽ ở khóe miệng, sau đó sẽ đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ cắn vào môi y, dùng hàm răng tỉ mỉ chà sát.
Chu Tư Kỳ bị hắn chọc ghẹo đến mức động tình, không tự chủ được mà đáp lại.
Tiếng hít thở càng lúc càng trở nên rối loạn.
Chân Chu Tư Kỳ bị thương chưa lành, không thể đứng quá lâu, rất nhanh liền không chống đỡ được, theo vách tường mà dần trượt xuống dưới.
Diệp Tĩnh Hồng vẫn cứ đuổi theo cánh môi của y không tha, cũng theo đó mà quỳ một chân trên đất, tiếng nói vì thế mà trở nên khàn đặc: “Chúng ta quay trở lại như trước, có được hay không?”
Chu Tư Kỳ không đồng ý cũng không phản đối, chỉ là giương mắt nhìn về phía trước, đưa tay chỉ vào khoảng không, nói: “Lần đầu tiên gặp nhau, ta chính là ngồi ở chỗ đó, nhìn ngươi bước vào cửa…”
Y vừa nói, một bên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hệt như đang nhớ lại cảnh tượng ngày ấy.
Cho dù biết rõ sẽ trải qua nhiều thống khổ, cũng vẫn như cũ mà vui mừng khi gặp được hắn.
Diệp Tĩnh Hồng thấy dáng vẻ này của Chu Tư Kỳ, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang trào dâng, thân thể cũng không thể tiếp tục khống chế, liều mạng đem người đặt ở trên tường, không ngừng hôn xuống.
Chu Tư Kỳ rốt cuộc cũng kêu lên, mà cổ họng cũng không còn sức để nói: “Không trở về?”
Diệp Tĩnh Hồng nhìn y một lúc, đôi môi nóng rực theo gò má của y đi xuống, dừng lại trên cần cổ trắng nõn mà mút cắn, trực tiếp dùng hành động để biểu thị quyết định của chính mình.
Chu Tư Kỳ cười nhẹ, ra tay cởi xuống y phục của hắn.
Hai người rất nhanh dây dưa cùng một chỗ, thân thể cũng dán chặt vào nhau, ngay cả tâm cũng nhảy không ngừng.
Diệp Tĩnh Hồng thường ngày cũng không mê muội chuyện trăng gió, vậy nên dù đã đặt Chu Tư Kỳ ở dưới thân, cũng không biết nên làm gì tiếp theo, chậm chạp không có hành động, chỉ tùy tiện mò mẫm trên ngực y, nhẹ giọng gọi: “Chu Tư Kỳ…”
Thanh âm kia có bao nhiêu tình ý nồng đậm, khiến lòng người nghe cũng không khỏi run rẩy.
Chu Tư Kỳ không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, giơ tay phải tiến đến bên môi, há miệng liếm ngón tay của chính mình.
Diệp Tĩnh Hồng ngẩn ngơ, mất nửa ngày mới hiểu được ý của y, chợt cảm thấy trên mặt nóng đến lợi hại, thân thể dường như cũng bắt đầu có ý thức, lập tức tiến tới gần, cúi xuống hôn liếm mấy ngón tay kia của y.
Tiếng dâm mị vang lên bên tai.
Khoảng cách hai người bọn họ gần như vậy, trán không khỏi va chạm, chỉ trong nháy mắt liền nhìn thấy thân ảnh của đối phương. Dù sau khi đã đem ngón tay làm cho ướt đẫm, cũng vẫn không nỡ tách ra, tiếp tục dùng tư thế này mà triền miên qua lại.
Hai mắt Chu Tư Kỳ mơ màng, thần trí từ lâu đã rối loạn, rất vất vả mới động đậy được thân thể, chậm rãi đem tay phải mò xuống miệng huyệt dưới hạ thân.
“Ừm…”
Trong nháy mắt dị vật xâm nhập, cảm giác khó chịu mãnh liệt xông thẳng lên, khiến y không tự chủ được mà nâng eo, thuận tiện cho ngón tay thâm nhập, miệng cũng bắt đầu phát ra những tiếng vang trầm thấp.
Diệp Tĩnh Hồng mặc dù không nhìn thấy động tác của y, nhưng chỉ nhìn biểu hiện trên mặt kia, đã cảm thấy cả người khô nóng, trực tiếp nắm lấy tay còn lại của Chu Tư Kỳ, đặt lên vật đang cứng ngắc đến phát đau của mình.
“A…”
Chu Tư Kỳ không nhịn được mà thở hổn hển, đâm rút ngón tay của chính mình, thân thể nóng đến mức muốn tan ra, có điều động mấy lần, liền cảm thấy đã dùng hết toàn bộ khí lực.
Diệp Tĩnh Hồng nhân cơ hội đẩy ra đầu gối của y, chen vào giữa hai chân y, chậm rãi đè lên.
Vật nóng rực cứng ngắc cũng từng chút từng chút tiến vào thân thể.
Cổ họng Chu Tư Kỳ ngày càng khàn, không thể phát ra âm thanh được nữa, chỉ có thể đứt quãng kêu: “A…