Bích Hoa tiểu sơn lại được đón những vị khách nhân rảnh rang đã lâu chưa tới.
Nói là lâu thật ra cũng chỉ có mấy ngày.
Từ mấy ngày trước đã bố trí xong tất cả, Huỳnh Chấn Vũ cũng lười chẳng thèm quay lại nhìn đến, vài gã phàm nhân nào nhìn ra được cái gì kì quái.
Nay đến nhìn lại, đúng là y nguyên.
Có điều, hôm nay đến đây cũng không được khoái hoạt như mọi ngày.
Vấn đề như cũ, gã ca ca của hắn tâm tình lại có điều xôn xao.
Bích Hoa tiểu sơn tuy không cao nhưng được cái khá rộng, bên sườn núi thậm chí có cả một khoảng bằng phẳng, lại thêm vào một cái đầm sen trong đó, thi ý quả thật dạt dào.
Mùa này sen nở, đến Bích Hoa tiểu sơn tầm này cũng không chỉ độc nghe đám ve sầu huyên náo, nói như trước kia thật sự có điều quá đáng.
Trời giờ đã đổ sắc đen, màn tối hôm nay thế mà u ám, trăng chả có, sao lại càng không, có lẽ đêm nay mưa lại tới.
Bên đầm sen ngạt ngào hương toả, có đống lửa to nổ vang tí tách, vài con cá chép bay bay theo lửa đỏ rung rinh.
Huỳnh Chấn Vũ tay xoay tròn cành tre, cũng không nhìn đến con cá đã xém đi một mảng trên đống lửa.
Lửa khẽ đảo đưa, mắt long lanh thêm mấy phần.
Mắt long lanh nhìn thiếu niên chòng chành.
Chòng chành cùng mớ suy tư trong lòng.
Thấy Vấn Thiên ủ dột, Huỳnh Chấn Vũ đã không còn cái vẻ sốt sắng như trước nữa.
Ngồi cả đêm nhìn thiếu niên ấy vật vã, rốt cuộc cũng khiến hắn nhận ra vài điều.
Vấn Thiên yêu thương quá nhiều, yêu thương đến nỗi sợ niềm yêu ấy gặp phải tổn thương, yêu thương đến nỗi muốn một mình vẹn toàn mọi thứ.
Rồi nó lớn lao đến độ, khổ mình tốt người cũng chẳng sao.
Vấn Thiên như một cái ô, muốn che tất cả, muốn ôm tất cả.
Chỉ là bé quá, nắng mưa bên ngoài lại thật gắt gao, ô kia che không hết, che không nổi, ô kia không đủ cứng cáp, gió to liền gãy nát.
Nhưng ô vẫn muốn che, dù biết mình sẽ vỡ tan.
Bởi vậy nên, Huỳnh Chấn Vũ biết, Vấn Thiên luôn sợ.
Không phải sợ ô gãy, mà sợ nếu như thật sự gãy mất, lại đâm vào người thân thuộc cạnh bên thì sao.
Huỳnh Chấn Vũ hiểu nhưng cũng không biết phải nói gì.
Mấy ngày trước hắn gắt gỏng vốn không nghĩ sâu xa thứ bản thân Vấn Thiên canh cánh, nay thấu hiểu nên mới lặng im.
Thứ hắn giúp được thì cũng đã làm, cái cánh cánh kia trong lòng Vấn Thiên không phải nói vài ba câu bùi tai liền ngớt, nói theo cách nói của Vấn Thiên, đó là bản ngã.
Đã là bản ngã thì khó mà đổi thay.
Huỳnh Chấn Vũ cũng chỉ là thằng nhóc mười bốn tuổi, nào thật sự hiểu sâu xa, biết nhiều thứ thật đấy nhưng về phương diện cảm xúc, lại không biết gì, đành phó mặc cho thời gian từ từ thay đổi.
Thay đổi Vấn Thiên hoặc là...thay đổi hắn, rồi hắn quay lại thay đổi Vấn Thiên.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải ở tương lai.
Kẻ thẫn thờ cho thêm củi vào đống lửa, lại nhìn đến gã đệ đệ cạnh bên, thấy hắn đăm chiêu nhìn mình, cũng lặng im không nói.
Bởi đăm chiêu trong lòng hắn, khó nói.
Hắn cũng đang nghĩ tới tương lai.
Con người sinh ra vốn là để đi tới tương lai.
Kim Đắc cũng nói rồi đấy, sống được mới thật sự là tương lai.
Bất quá, Kim Đắc nói vậy cũng không hoàn toàn đúng, chí ít Vấn Thiên nghĩ như vậy.
Bởi vì cái tương lai Kim Đắc muốn nhân tộc này đi tới, Vấn Thiên đang làm, và có khi, vài người khác cũng đang làm.
Xác thịt chung quy phải chết, tư tưởng lại là thứ bất diệt nếu thật sự được tiếp nối vươn xa.
Vấn Thiên đang tiếp nối.
Chỉ là, hắn nghĩ bản thân mình chưa đủ sức.
Sau mỗi giấc mơ, Vấn Thiên thấy cách nghĩ của mình lại xê dịch đi ít nhiều.
Điều đó có lẽ là tốt.
Ảo tưởng trước kia vốn là viển vông, qua bao trải nghiệm Vấn Thiên mới thật sự nhận ra.
Đến hiện tại, thứ hắn muốn làm vẫn là nó nhưng mà giờ đây...lí trí hơn nhiều lắm.
Con người sẽ trưởng thành khi nhận ra bản thân mình nhỏ bé, Vấn Thiên đã nhận ra hắn nhỏ bé đến nhường nào.
Tuổi mới mười năm, đúng thật nhỏ bé, nhưng đó không phải điều bàn tới.
Thứ Vấn Thiên nhận ra, đấy là sức mạnh.
Thứ sức mạnh tuyệt đối khiến hắn trở nên nhỏ bé.
Một kiếm kia của Đẳng Duy Nhất tuy bị ma xà chặn lại, nhưng cái đỉnh cao trong đó khiến Vấn Thiên nhìn mà động rung, hắn không thể nào sống sót với một kiếm ấy.
Kim Cương Diệt Luân Xa của Kim Đắc, hắn cũng không thể đỡ được.
Họ lúc đó là Thiên cảnh, Hứa Niên giờ cũng đã là Thiên cảnh.
Vấn Thiên nếu thực sự gặp phải, hắn sẽ chết như một con kiến nhỏ.
Dí tay liền chết, dẫm qua liền chết, thậm chí nhổ một bãi nước bọt...cũng chết.
Đó là sự thật, một sự thật phũ phàng.
Vấn Thiên nghĩ mình đủ lớn lao, nghĩ mình đủ cứng cỏi để bước đi.
Tiếc là, sự thật không có chỗ cho kẻ tí hon.
Vấn Thiên bước vào tu hành giới, hắn là kẻ tí hon, hắn giống như một con kiến bị những ảo tưởng trong lòng làm cho ngu dốt.
May là, hắn đã nhận ra.
May là, bên cạnh hắn có những người không tí hon như hắn.
Vấn Thiên biết, hắn giờ đây không thể như lần chiến đấu với Duệ Tuân, mang cái đầu đầy mộng mơ mà đánh, không có chuẩn bị, không có hậu thủ.
Để rồi, ngu ngốc mà liên lụy đến Khánh Điệp.
Hiện tại, sắp phải một lần nữa tranh đấu cùng với tu hành giả, hắn biết mình phải làm gì.
Biết mình, biết người.
Kiến cắn voi đủ lâu, voi không chết...nhưng voi sẽ đau.
Chỗ đau ấy cho thêm ít độc dược, voi liền chết.
Hắn không có độc dược, bất quá, hắn có Huỳnh Chấn Vũ cạnh bên.
Huỳnh Chấn Vũ không phải độc dược, bởi hắn là tạo ra độc được, hắn là Luyện Dược Sư.
- Đệ làm cách nào để Hứa Niên dùng Bất Miên Hoa?
Vấn Thiên thoát khỏi trầm tư, khẽ khàng hỏi.
Huỳnh Chấn Vũ thấy cá đã chín, thu lại, nghe Vấn Thiên hỏi đến, mỉm cười mà đáp lời:
- Tu hành giả rốt cuộc không phải thần linh, huống chi thần linh đôi khi còn nhấm nháp hương khói, tu hành giả