Do được Kỷ Lâm Thâm chữa trị kịp thời nên vết thương mắt cá chân không nghiêm trọng.
Sau một hồi chườm lạnh, cơn đau ở mắt cá chân dịu đi rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, không còn sưng đỏ nữa, cử động cũng không đau nhiều.
Cô vui vẻ nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi phòng.
Quên cơn đau nhanh chóng, cô bắt đầu có ý tưởng về những bông hoa trong sân.
Khi Ôn Noãn bước ra khỏi cổng biệt thự, thoáng nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Lâm Thâm.
Hôm nay là cuối tuần, anh cùng mẹ ở cổng sân lớn, làm giàn hoa rau muống.
Anh cắm những thanh tre vào đất, khoảng cách đều nhau, cố định chúng bằng dây câu.
Mẹ Kỷ lấy những giống cây ra khỏi chậu gốc, để chúng vào phân dinh dưỡng, chuẩn bị cấy ghép.
Ôn Noãn bước tới, mẹ Kỷ ngẩng đầu lên trước, lịch sự mỉm cười với cô.
Cô nảy ra một ý nghĩ mới.
Cô biết nếu mở miệng yêu cầu anh đưa cô đi, anh nhất định sẽ không đồng ý,nên..
"Dì."
Cô không biết tên người giúp việc trong nhà, nên gọi lễ phép.
Nhưng xưng hô này khiến mẹ Kỷ sửng sốt, Kỷ Lâm Thâm ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ôn Noãn đứng trước mặt hai người họ, bộ dáng ngoan ngoãn.
"Con muốn một đóa tường vy, con đi hái được không?"
Cô nhận thấy anh đang híp mắt.
Mẹ Kỷ nhìn cô, rồi quay lại nhìn con trai mình, suy nghĩ một chút rồi nói với anh "A Thâm, ở đằng kia bùn trơn lắm, đưa cô Ôn đi cùng."
Kỷ Lâm Thâm không nhúc nhích, nhưng không mở miệng từ chối.
Anh đặt thanh tre trong tay xuống, đứng dậy, không nói chuyện với Ôn Noãn, chỉ liếc cô một cái, xoay người đi về phía sân sau.
Ôn Noãn vui vẻ làm theo.
Anh tiến lên một bước, Ôn Noãn nhanh chóng đi theo phía sau, chủ động bắt chuyện với anh: "Lần này em đi giày bệt."
Anh khẽ quay đầu lại, nhìn vào chân cô.
Lần này đúng thật là đôi đế bằng.
Thấy anh ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt cô rất phấn khích, trong lòng có chút tự hào, giống như đang nói em đã tiến bộ rồi, mau khen em đi.
Mặc dù anh không biết có gì mà tự hào.
Hơn nữa vẫn là màu trắng.
Anh quay đầu không đáp lại cô, trong mắt không có gì khen ngợi.
Ôn Noãn bĩu môi, không vui lắm.
Từ cách nhìn của anh, có vẻ như anh không hài lòng với bất cứ điều gì về cô, mọi thứ cô làm đều sai cả.
Nhưng không đi bao lâu, Ôn Noãn nhận ra anh đúng.
Cô thực sự không tiến bộ, gót giày thì đúng rồi, nhưng lại sai màu.
Đặc biệt là màu trắng, chẳng mấy chốc đôi giày của cô bị bẩn.
Đôi giày trắng bị dính bùn, toàn bộ phần trên bị nhuộm thành một vòng tròn màu nâu sẫm.
Cô không thể đi xa hơn.
"Giày của em bị bẩn rồi..." cô thì thầm nói với anh.
Kỷ Lâm Thâm dừng bước, quay đầu liếc nhìn đôi giày cô.
"Quay trở về?" Anh hỏi.
Ôn Noãn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Nhưng giày của em bẩn, sẽ bị mẹ mắng..."
Hai người đứng đối mặt với nhau sau đó là khoảng lặng dài.
Cơn gió thoảng qua thổi sương trên lá, mang theo cả mùi đất.
Tiếng nước bắn tung tóe.
Kỷ Lâm Thâm không biết tại sao, anh muốn giúp cô đánh giày.
Rõ ràng là lỗi của cô.
Nhưng lần nào người nhận lỗi cũng là anh.
Ôn Noãn ngồi trên xích đu, sau khi cởi giày ra, hai chân cô đung đưa trên không.
Thỉnh thoảng di chuyển cơ thể, chiếc xích đu lắc qua lắc lại.
Bàn chân của cô nhỏ, mu bàn chân trắng nõn, đôi tay nhích tới nhích lui
Nhìn những dây leo chằng chịt trên đỉnh xích đu, nhìn bầu trời, xanh quá đi...
Kỷ Lâm Thâm đứng cạnh hồ nước, cúi xuống dùng bàn chải chà giày.
Đôi giày này rất đắt, anh không chải mạnh mà chỉ dùng lông bàn chải đánh bật lớp đất bám trên đó, sau đó cẩn thận rửa sạch bằng nước.
Mười lăm phút sau, đôi giày bị ném trước mặt cô.
"Được rồi."
Ôn Noãn nhìn biểu tình vô cảm của anh, không có di chuyển.
Hai tay vẫn đặt trên dây chiếc xích đu, chân vẫn giơ lên trên không.
"Sạch sẽ rồi." Anh lại cau mày nói, cho rằng vị tiểu thư này ghét anh chải không cẩn thận.
"Nhưng mà..." Ôn Noãn nhẹ giọng nói, "Em không thể giẫm tới mặt đất, em không mang được."
Vừa nói, cô vừa đưa chân lên làm cho anh xem.
Anh đứng bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn xuống chân cô.
Thở dài bất lực, anh ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc giày, dùng tay kia nắm lấy mắt cá chân của cô mang vào.
Động tác có chút thô bạo, Ôn Noãn liền kêu lên "Anh làm đau chân em".
Anh dừng lại, sau đó nhẹ nhàng mang vào cho cô.
Sau khi cô mang xong, anh không đỡ cô xuống, đứng dậy đi đến bồn rửa bắt đầu rửa tay.
Như là ghét bỏ đụng vào chân cô, không đợi được một giây.
Ôn Noãn hô lên, "Cảm ơn anh.
Đúng rồi, em còn chưa biết tên anh đâu."
Anh tắt vòi, quay mặt về phía cô.
Sắc mặt như cũ nhàn nhạt, cũng không muốn giao lưu kết bạn với cô
Sau một lúc im lặng, anh mở miệng, thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh lại hỏi: "Cô muốn một đoá tường vy sao?"
——
Thời gian trôi qua thật nhanh, một tuần sau là sinh nhật của Ôn Noãn.
Gia đình đã thuê người tổ chức tiệc có tiếng ở địa phương để tổ chức tiệc mừng cho đứa con gái trân bảo.
Hơn 50 nhân viên ra vào, tất bật ngược xuôi cả buổi sáng, trang hoàng lại toàn bộ căn nhà.
Trong sảnh trải thảm nhung mới, lụa màu hồng và bóng bay khắp nơi, đủ loại đồ trang trí nữ tính.
Ôn Noãn mặc chiếc váy trắng bằng vải lụa, tóc búi cao, trên đầu đội một chiếc băng đô màu bạch kim, như nàng công chúa nhỏ.
Trước nay cô đã luôn như vậy.
Ngày đó có rất nhiều bạn, tất cả đều là bạn bè, bạn học chung lớp.
Sau khi mọi người vui chơi ồn ào, họ đến phòng ngủ của Ôn Noãn trên tầng hai để xem cô mở quà.
Những món quà đã chất thành đống, Ôn Noãn ngồi trên thảm, lấy từng hộp quà một rồi mở ra.
Những người còn lại vây quanh cô.
Ôn Noãn nghiêng đầu bất giác nhận ra bóng người ở cửa.
Là Kỷ Lâm Thâm.
Chàng thanh niên gầy gò, kiêu ngạo đó.
Cô rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến đây, anh chưa bao giờ chủ động vào biệt thự.
Ngay từ lần đầu, anh luôn ở trong sân.
Ngoại trừ một lần đó.
Mọi người xung quanh dần để ý đến khuôn mặt đẹp trai của anh, có mấy cô gái nhìn chằm chằm vào anh.
Ôn Noãn đứng dậy đi tới, đứng ở trước mặt anh.
Vừa định hỏi anh có chuyện gì, thì thấy anh cầm đóa hoa trên tay.
Hoa tường vy.
Những cánh hoa màu hồng nhạt xếp thành từng lớp, cành non xanh, phiến lá rũ xuống, như vừa mới cắt ra khỏi cành.
Anh luôn không chấp