Ngày hôm sau, khi Ôn Noãn về nhà, thấy Kỷ Lâm Thâm ở ngoài sân, anh lại đến giúp mẹ mình.
Lúc đó anh chỉ mới học cao trung, nhưng lại có vẻ trầm ổn hơn những người trưởng thành, làm việc rất gọn gàng và hiệu quả.
Anh rất thông minh, thường xuyên nghĩ ra những giải pháp mà những người thợ lành nghề không thể nghĩ ra, giải quyết nhiều vấn đề lớn nhỏ.
Gia đình Ôn không thuê lao động trẻ em, nhưng thường cho mẹ anh thêm một khoản tiền, bao gồm cả phần của anh.
Về cha anh, thỉnh thoảng Ôn Noãn có nghe cha mẹ cô nhắc đến, chỉ nói "Đi rồi".
Lúc đó, cô không biết câu "Đi rồi" là bỏ nhà ra đi hay là qua đời.
Nhưng từ khi cô có ấn tượng sâu sắc về anh, cô chưa bao giờ thấy cha anh xuất hiện.
Anh luôn ở cùng với mẹ.
Mẹ Kỷ là người làm vườn cho gia đình Ôn được hai, ba năm.
Vốn dĩ khi tuyển dụng, mẹ Ôn còn do dự, không biết mẹ Kỷ có đủ năng lực hay không, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
Trên thực tế, mẹ Kỷ có khả năng làm việc rất tốt, chăm sóc hoa và cây trong sân của gia đình Ôn một cách tỉ mỉ, một năm bốn mùa gieo trồng nhiều cây cối, tháng năm đổi thay lại trồng cây khác, cảnh sắc khu vườn đều rực rỡ.
Ôn Noãn thích nhất hoa tường vy, mẹ Kỷ liền trồng một hàng dài ở ngoại vi sân để mỗi lần đi ngang qua cô có thể nhìn thấy.
Cứ đến mùa hè là hoa nở rộ, tỏa bóng mát.
"Mãn giá tường vi một viện hương" lần đầu tiên Ôn Noãn được trải nghiệm vẻ đẹp bài thơ này.
Khi cô nhìn thấy anh, bước chân chậm lại hai nhịp.
Phản ứng đầu tiên là, anh không đến để mách sao?
Nhưng cô nghĩ lại, Kỷ Lâm Thâm không bao giờ vào biệt thự, chỉ làm việc trong sân, vì vậy anh không có cơ hội mách cha mẹ cô.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng không rời mắt khỏi anh.
Chợt để ý thấy những đoá tường vy trong sân đang nở rộ, những cành hoa đung đưa theo làn gió.
Ôn Noãn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô đi xuống con đường lát đá xanh, đi về phía bụi hoa.
Hôm nay cô đi một đôi xăng đan, dẫm lên bùn mềm.
Trong lòng tập trung vào đóa hoa nở rực rỡ, không đếm xỉa đến chân mình.
Đột nhiên, cô tình cờ giẫm phải một mảnh bùn mềm có nước, chân phải trượt về phía trước, trực tiếp ngã xuống đất, đau mắt cá chân.
Cô nhịn không được kêu lên.
Cô cố nhấc chân phải lên, nhưng chưa kịp cử động, một cơn đau tê dại bốc lên khiến cô càng khóc to hơn.
Cô xấu hổ biết mình bị ngã đập mông nên chỉ biết kêu cứu.
Sau đó, cô nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm.
Ban nãy anh đang tỉa những cành thông thấp bên hàng rào, cầm một chiếc kéo lớn trên tay, bây giờ anh đang đứng trước mặt cô.
Khuôn mặt anh lạnh lùng, bộ quần áo bảo hộ lao động bên ngoài bộ đồng phục đã dính đầy vết đất.
Xung quanh không có người giúp việc nào khác, Ôn Noãn nhìn vẻ mặt anh không quan tâm, ngẩng đầu lên nói với anh: "Chân của em bị trật rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, giận dỗi, như thể cô đang oán giận anh.
Kỷ Lâm Thâm đứng thẳng trước mặt cô, nhìn cô, không có ý định giúp đỡ, thậm chí còn lạnh lùng nói: "Cô không nên ở đây."
| Anh gọi Ôn Noãn là "cô" mà không phải là em vì người giúp việc trong nhà đều gọi Ôn Noãn là "cô Ôn" hay "Ôn tiểu thư"|
Đó là lần đầu tiên Ôn Noãn nghe anh nói.
Rất êm tai.
Nhưng sự lạnh lùng gần như không phải của con người.
Khi đó, Ôn Noãn rất đau đớn, thấy anh không những không giúp đỡ mà còn dạy cho cô một bài học khiến cô vừa lo lắng vừa tức giận.
Cô chưa bao giờ bị đối xử như thế này!
Cô thậm chí còn đau khổ hơn trước, nước mắt tuôn ra, khóc lên: "Oa..."
Nhìn những giọt nước mắt của cô, Kỷ Lâm Thâm không kịp phản ứng, nét mặt đông cứng,lùi lại một bước.
Ôn Noãn càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa gào lên: "Em đau quá, em đau—-"
Lông mày anh nhíu lại, do dự một lúc rồi cúi xuống đặt dụng cụ trong tay xuống đất.
Sau đó duỗi cánh tay trước mặt cô, ý bảo cô đỡ đứng lên.
Anh không trực tiếp bắt cô vì trên tay anh có bùn.
Ôn Noãn đặt tay lên cánh tay của anh, định đẩy người lên, nhưng đột nhiên, một cơn đau xuyên thấu từ mắt cá chân truyền đến, như đang xé rách dây thần kinh cẳng chân của cô.
Cô ai da một tiếng, ngã trở lại mặt đất.
Càng cảm thấy khổ sở uỷ khuất thêm.
Nước mắt lại trào ra, cô vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở.
Người này thật vô dụng!
Kỷ Lâm Thâm nhìn vẻ mặt đau khổ bướng bỉnh của cô, khẽ thở dài, bước tới ngồi xổm xuống.
Một tay vòng qua vai cô từ phía sau, tay còn lại nắm lấy phần đầu gối ôm lấy cô.
Ôn Noãn kinh ngạc, vòng tay qua cổ anh, ôm chặt.
Cô sợ ngã chết toi.
Anh cau mày, đứng dậy, ngửa cổ ra sau, cố gắng giữ khoảng cách với khuôn mặt cô.
Nhưng Ôn Noãn lại vùi đầu vào cổ anh, lẩm bẩm nói: "Anh đi nhanh hơn được không?"
Trạng thái này khiến cô không thể chịu nổi nữa.
Anh không trả lời, chỉ tăng tốc đi về phía biệt thự.
Ôn Noãn rất nhẹ, anh không tốn nhiều sức, bước đi rất vững vàng.
Sợ bị đau mắt cá chân lần nữa, cô không dám đung đưa chân
Ôn Noãn đi hai bước đã té, anh bước đi nhẹ nhàng.
Cô hiếm khi ngoan ngoãn dựa vào vòng tay anh, đặt trán lên vai anh.
Anh trông có vẻ gầy, nhưng vai rộng hơn nhiều so với