Chương 16: Cố Ninh, em thực sự rất yêu chị
Tốt nghiệp rồi nên cũng không có việc gì cần giải quyết ở trường, thủ tục cũng đã làm xong khiến tôi thật rảnh rỗi, trước khi về nhà tôi cũng nhận được vài hồi âm từ công ty xin việc, họ muốn tôi tới phỏng vấn, nhưng tôi không trả lời lại.
Tiền Mẫn thấy tôi ngẩn ngơ ở nhà mấy ngày, hỏi tại sao không về nước, tôi nói thời cơ vẫn chưa tới.
Cô ấy cho rằng tôi đã sớm mua vé máy bay, không hỏi nữa, còn thời gian mà tôi nói...
Tôi cầm điện thoại tra lịch âm, bây giờ đã là ngày 12 tháng Một, bây giờ, chắc không khí tết đã bớt đi đôi phần, ngày 15 có lẽ là ngày tụ họp cuối cùng, sau đó là kết thúc đợt tết này.
Tôi mua vé vào ngày 16, nhân lúc còn ở đây, tôi muốn mình chơi thật vui, để khắc sâu thành phố, khắc sâu quốc gia này, sau này sợ không có cơ hội quay lại.
Rốt cuộc tôi vẫn về sớm vì điều gì, tôi cũng không chắc nữa, tại sao bản thân phải chờ đến qua tết, quãng thời gian này giống như tôi trước kia, không có liên lạc gì với họ, họ cũng không biết tin tức gì của tôi.
Tôi nghĩ, tôi nhẫn nhịn một chút, chắc chắn sẽ có kết quả.
Nếu không có kết quả.
Cũng không còn cách nào khác.
Email ngày đó gửi đi không có hồi đáp, không biết sau khi Tiểu Nhu cho Cố Đồng xem, em ấy sẽ có cảm giác gì.
Ăn cơm tối xong, một mình tôi dạo bước trên con đường đá ngoài công viên, gần đây những kí ức về Cố Đồng luôn hiện ra, may mà không giống như lúc trước, hơn nữa, ngay cả khi một mình tôi vẫn cảm thấy chút ấm áp.
Mới xa nhau vài ngày, nhớ tới tất cả tật xấu của em ấy, còn hôm nay lại nhớ tới tất cả những điều tốt đẹp về em, đây cũng coi như sự tiến bộ đi.
Ba năm đại học yêu xa, khiến hai con người vốn không có chủ đề chung như chúng tôi khiến cuộc trò chuyện giữa chúng tôi càng thêm đơn giản, đa phần, người kia toàn đáp lại, "Ừ."
Ban đầu khi nhập học, em ấy gặp rất nhiều chuyện mới mẻ, lần đầu đến tìm tôi, đều nói với tôi, sau đó dần dần không nói tới chủ đề ấy nữa, tôi vốn không phải người nhiều chuyện, cũng không thích xem náo nhiệt, vì muốn hài hòa quan hệ với em ấy nên mới tìm vài ba câu chuyện nói với nhau.
Một khoảng thời gian dày vò, tôi nghi ngờ bản thân, nghi ngờ mối quan hệ của chúng tôi, tôi nói với em ấy chuyện này xong, em ấy chỉ cười "ha ha ha" khiến tôi vô cùng ngứa mắt.
Tôi nghĩ miễn cưỡng như vậy, thì tại sao lại phải ở cạnh nhau.
Không phải tôi không yêu em ấy. Mỗi ngày đều đợi em ấy đến tìm tôi, nhưng khi em ấy tìm tới, tôi lại không biết phải nói gì.
Sau đó em ấy càng ngày càng ít tới tìm tôi, ngoài chúc ngủ ngon và chúc buổi sáng tốt lành, chúng tôi chẳng nói chuyện gì với nhau.
Chúng tôi bắt đầu rơi vào trạng thái ngượng ngùng và mơ hồ, khiến sự hoài nghi trong tôi càng lớn lên.
Trạng thái này duy trì một thời gian dài, nó khiến tôi khủng hoảng, khiến tôi không tìm được cảm giác thăng bằng trong tình yêu.
Có thể Cố Đồng không yêu tôi đến vậy.
Vào một tối, tôi gọi điện cho em ấy, chẳng vì mục đích gì, chỉ muốn nghe tiếng của em ấy, nhưng đầu bên kia, em ấy nói với tôi, em ấy đang ra ngoài chơi cùng bạn.
Trong điện thoại là khung cảnh náo nhiệt át cả tiếng tôi, tôi nói nếu có thời gian thì gọi lại cho tôi, sau đó cúp máy.
Bỏ điện thoại xuống, tôi không còn chút sức lực nào, tình cảm hiện tại của chúng tôi, mà đến cả em ấy ở đâu tôi cũng không biết. Không phải vì tôi nhiều chuyện, nhưng là người yêu, không phải nên nói với nhau một số chuyện như vậy sao.
Ba ngày sau em ấy mới gọi điện tới, lúc đầu tôi thuận miệng hỏi vài câu về chuyến đi chơi của em ấy, em ấy ậm ừ một hai câu cho xong chuyện.
Có thể do tôi quá mẫn cảm, khi đó, tôi nghe xong em ấy nói, cổ họng như bị chặn lại, trái tim cũng rất khó chịu.
Tôi nghĩ trước đây em ấy không như vậy, trước đây em ấy không những nói với tôi tất cả mà còn tỉ mỉ chia sẻ những trò vui của em ấy.
Đợi em ấy nói hết, chúng tôi im lặng vài giây, tôi khẽ gọi tên em ấy.
Em ấy "ừ" một tiếng.
Tôi hỏi: "Em thấy chúng ta có hợp nhau không?"
Nói xong, chúng tôi lại rơi vào trạng thái im lặng.
Không trả lời câu hỏi của tôi, em ấy dùng giọng trầm thấp nói với tôi, ngày mai sẽ đến tìm tôi.
Tôi vẫn nhớ cảm xúc của bản thân tối đó, giống như tội phạm bị lăng trì, tính toán thời gian, đợi đến cái chết ngày mai.
Tôi muốn kết thúc, muốn kết thúc rồi, ngay khi bắt đầu tôi đã biết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi nó đến tôi vẫn thấy sợ hãi tới đáng sợ.
Cuối cùng em ấy vẫn cảm thấy tôi nhạt nhòa.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đến bến xe cũ chờ em ấy, cùng em ấy ăn cơm, em ấy nói bàn chải đánh răng chỗ tôi nên thay rồi, thế là chúng tôi đi siêu thị, tiện thể mua một số đồ dùng hằng ngày.
Đều là những chuyện rất bình thường nhưng lại không bình thường, xem em ấy rất muốn duy trì quan hệ của chúng tôi, tận lực tìm chủ đề nói chuyện nhưng vẫn khiến cho tôi bối rối.
Sau khi về nhà, tôi bày đồ đã mua xong, nhìn thấy em ấy ngồi trên sô-pha nghịch điện thoại rất bình thường như bao lần khác.
Tôi muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại khép lại, đến phòng ngủ lấy quyển sách, đi đến chiếc sô-pha đơn cạnh em ấy rồi ngồi xuống.
Thời gian trôi đi rất nhanh, tôi đọc hết nửa cuốn sách, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy em ấy đắm đuối nhìn tôi.
Không biết em ấy đã duy trì tư thế ấy bao lâu, tôi nghi hoặc nhìn lại em ấy, em ấy vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo tôi ngồi sang đó.
Đặt sách xuống, tôi nghe lời ngồi sang đó, em ấy cởi dép ra, dựa vào sô-pha, cuộn tròn người lại, nói với tôi: "Lần này là hoạt động bên khoa, mọi người cùng nhau tìm tư liệu, tổng cộng bốn ngày, em không nói vì biết chị đang ôn thi, kì thi này lại quan trọng với chị, em..."
Tôi