Chương 17: Chúng ta làm hòa nhé
Hôm về nước, thời tiết thoáng đãng, có thể trước khi về nước tôi ngủ không ngon nên khi vừa lên máy bay tôi liền đeo bịt mắt. Cả quãng đường, tôi có thể ngủ rồi.
Cơn buồn ngủ khiến tôi ngủ một giấc dài, tỉnh dậy mới biết, tôi mới ngủ được hai tiếng.
Uống ngụm nước, có chút chán chường, tôi lật lật túi, tìm cuốn tạp chí mấy hôm trước nhờ người mua ra xem.
Là cuốn tạp chí một năm trước, là Tiểu Nhu nói, cuốn tạp chí có đăng hình Cố Đồng giành giải thưởng, đã bị tôi lật qua lật lại nhiều lần, bây giờ không cần lật từng trang, trí nhớ của tôi về cuốn tạp chí này chỉ cần tùy tiện mở ra là đến trang có Cố Đồng và cô người mẫu của em ấy.
Hình người mẫu to hơn một chút, ảnh của Cố Đồng được đặt ở góc phải, còn có mấy câu giới thiệu nữa.
Em ấy mặc khá đơn giản, trước ngực còn đeo một phù hiệu, cười thật rạng ngời thật tự tin trước ống kính.
Tôi không mấy hiểu biết về lĩnh vực của em ấy, trong ấn tượng của tôi trước kia, thành tích học tập của em ấy bình thường, không chuyên tâm học hành, thích giao lưu thích chơi bời, thật khó tưởng tưởng ra sự thành công của em ấy hiện tại.
Khi tôi và em ấy cùng làm bài tập, em ấy rất không tập trung, một tờ đề, khoanh đáp án câu hỏi trắc nghiệm xong, cũng không có tâm trí làm câu tự luận phía dưới.
Khi đó em ấy nói với tôi, em ấy không không phải là con mọt sách, hơn nữa miễn cưỡng như vậy chi bằng từ bỏ đi, còn muốn em ấy chăm chỉ học tập, khẳng định là không kiên trì.
Sau đó em ấy nói, từ nhỏ tới giờ, việc em ấy kiên trì nhất, chính là yêu tôi.
Vậy nên tôi thật khó tưởng tượng, một người như vậy, lại có thể làm việc miệt mài trên máy tính, tỉ mỉ đi từng đường kim mũi chỉ để may quần áo.
Có thể do tôi đang ngẩn người nên người phụ nữ bên cạnh không gọi tôi, tôi còn không ý thức được mình đã xem lâu như vậy.
Bà hỏi tôi người nước nào, sau khi tôi trả lời, bà liền dùng tiếng Trung, nói "Xin chào."
Tôi ngưng cười, đáp lại một câu, "Xin chào."
Sau đó bà nhìn cuốn tạp chí trong tay tôi, chỉ lên trang phục bên trên nói: "Cháu thích bộ quần áo này sao?"
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, hỏi bà: "Bà thấy thế nào."
Bà cười, vì câu hỏi của tôi, bà tiến lại gần tôi một chút: "Rất đẹp."
Tôi cười nhỏ tiếng, trực tiếp chỉ lên bức ảnh của Cố Đồng, đưa dịch lại gần chút, nói với bà: "Đây là người nhà cháu."
Bà ồ lên một tiếng, khen ngợi, "Giỏi quá."
Tôi cười, tôi biết lời khen ngợi ấy chỉ là lịch sự, nhưng tôi vẫn cảm thấy tự hào.
Sau khi chuyến bay hạ cánh, tôi thực sự rất mệt mỏi, ra khỏi sân bay, cầm điện thoại gọi cho Tiểu Nhu, nghe giọng thì có vẻ vừa thức dậy, dường như giấc trưa bị tôi làm phiền, mơ mơ màng màng, sau đó đột nghiên nghi hoặc hỏi: "Cố Ninh?"
Mấy giây sau, cô ấy lại nói: "Sao rồi, số điện thoại này, cậu về nước rồi?"
Tôi "ừ" một tiếng, hỏi: "Hiện tại Cố Đồng đang ở một mình sao?"
Giọng điệu Tiểu Nhu vẫn là sự nghi hoặc: "Ừ, rồi sao?"
Tôi lắc đầu: "Cậu gửi địa chỉ nhà em ấy cho mình."
Tiểu Nhu nghe xong liền há hốc mồm mấy giây, kêu la xong liền nói: "Mình biết hai người có trò vui mà, mình biết mà, đợi đấy, mình lập tức gửi cho cậu."
Tốc độ Tiểu Nhu cực kì nhanh, chắc khoảng mười giây sau cúp điện thoại, địa chỉ nhà Cố Đồng đã được gửi qua.
Sau đó cô ấy lại nhắn tin cho tôi: "Có! Chuyện! Gì! Sao?"
Tôi trả lời tin nhắn rồi quay lại nói với tài xế địa chỉ kia, rồi cất điện thoại đi.
Hành động của tôi chắc rất trẻ con, trước đây cũng từng xảy ra, là vào một lần tôi và Cố Đồng cãi nhau, cãi nhau xong mấy ngày chúng tôi không nói chuyện cũng không liên lạc, vài ngày sau, tôi xem một bộ phim, bị cảnh sinh ly tử biệt trong đó làm cảm động, thế nên tôi rất nhớ em ấy.
Tôi rất nhớ em ấy, nhìn thứ gì cũng nghĩ tới em ấy.
Thế là trong đêm, tôi bắt taxi dù đến thành phố của em, đi tìm em, đến nơi cũng không gọi em ấy, một mình tới công viên chúng tôi hay đi dạo. Trong đêm tối, công viên cũng không có người, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài, nhìn những giọt nước bắn ra rồi đọng lại dưới đất từ đài phun nước.
Nửa tiếng sau tôi mới gọi điện cho Cố Đồng, em ấy đã ngủ rồi, tôi nói với em ấy tôi đang ở công viên ngắm đài phun nước, em ấy vẫn chưa có phản ứng kịp.
Đợi khi hiểu được công viên và đài phun nước của tôi làm gì, mới mở miệng nói: "Cố Ninh, chị bị bệnh à" Sau đó lại nói: "Chị ở đó chờ em."
Cố Đồng trèo tường ra, nhìn thấy tôi thì đem chiếc áo khoác trên tay mặc vào người cho tôi, cốc một cái vào đầu tôi, nói: "Chị có bệnh à, đột nhiên chạy qua đây, không nói với em."
Tôi chỉ nhìn em ấy rồi cười.
Em ấy nói: "Nhớ em cũng đừng nhớ tới vậy chứ."
Tôi gật đầu: "Chị nhớ em."
Em ấy khựng lại.
Bình thường tôi rất ít khi hùa theo lời trêu trọc của em ấy, đột nhiên nghe được những lời mùi mẫn như vậy, tôi nghĩ, em ấy chắc hẳn rất kinh ngạc.
Khi đó tôi cũng cảm thấy mình bệnh thật, nhưng cảm thấy việc gì muốn làm thì nên làm, nếu không sẽ lỡ mất.
Thời niên thiếu rất hay làm ra những chuyện kì lạ như vậy, chỉ để thỏa mãn một khắc tâm tình kích động của bản thân, thích dùng hành động để thể hiện cảm xúc.
Mấy năm qua tôi cứ nghĩ mình trưởng thành hơn, nhưng cứ nghĩ tới Cố Đồng tôi lại trở về bộ dạng trước kia.
Không.
Đúng hơn là, chỉ cần gặp Cố Đồng, tôi lại trở thành bộ dạng kia, dường như, nó không liên quan tới tuổi tác.
Đến dưới nhà em ấy, tôi đột nhiên có chút nhát gan, tuy đã nhớ như in địa chỉ nhà em ấy nhưng vẫn lấy điện thoại xác nhận lại số tầng số phòng.
Vào cửa cùng với chủ nhà khác, đi thang máy, tới trước cửa nhà em ấy, tôi để hành lí sang một bên, nhìn điện thoại, ngồi xổm xuống sàn nhà.
Trên sàn xuất hiện một chú kiến không biết từ đâu bò tới, nó một mình đi trái rồi đi phải, có khi gặp phải hạt bụi trên mặt đất, có khi gặp phải chỗ lồi lõm trên gạch lát sàn, do dự không tiến về phía trước, di chuyển