Dung Lê hiểu rất rõ, cô lại kích thích Hứa Như Vân nữa rồi.
Những ngày Hứa Như Vân bị bệnh nghiêm trọng nhất không phải là khi ba cô vừa qua đời, mà là lúc cô và Tống Tuân Thanh yêu nhau vào ba năm trước.
Dung Lê lập tức gọi bác sĩ tới, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho Hứa Như Vân, Hứa Như Vân cứ thế chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt bà rất dịu dàng, như thể người cuồng loạn ban nãy không phải là bà vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để giữ yên lặng, Dung Lê và bác sĩ Lý đi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ Lý nói: “Cô Dung, mẹ cô không thể chịu kích thích thêm nữa, cảm xúc cứ lặp đi lặp lại sẽ không có lợi cho bệnh tình của bà ấy.”
“Bây giờ cô nên thuận theo ý bà ấy, bà ấy bảo cô làm thế nào thì cứ làm thế đó. Nếu thực sự không làm được thì cũng phải cố gắng lừa bà ấy.” Bác sĩ Lý nghiêm túc dặn: “Cô làm được không?”
“Tôi làm được.” Dung Lê nói chắc nịch: “Thực sự xin lỗi về chuyện hôm nay, chỉ là chuyện bất ngờ thôi, sau này tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Dung Lê cũng không ở lại đây, sau khi đi ra khỏi viện điều dưỡng, tâm trạng cô xuống dốc.
Rõ ràng cô muốn Hứa Như Vân tốt lên, sao cô lại bất cẩn kích thích bà như vậy chứ?
Thời tiết mùa đông luôn như vậy, âm u, mây sầm sì chất chồng lên nhau như thể mưa gió sắp ập tới, nhưng đâu ai đợi được mưa gió chứ.
Cô kéo vành mũ xuống, khẩu trang che mặt cô kín mít.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê bước đi không có mục đích, đi đâu cũng được, chỉ cần không về nhà. Dù về nhà cô cũng cảm thấy bức bối.
Lồng ngực cô uất nghẹn bức bối, Dung Lê vẫn luôn có năng lực điều chỉnh khá tốt, nhưng lúc này lại không làm được gì. Cảm giác bây giờ cứ như thể đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không đạt được 1% của nhiệm vụ vậy.
Càng buồn thì lại càng nhớ tới quá khứ ngọt ngào kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm túc mà nói, cuộc đời này của cô chưa bao giờ thuận lợi cả, việc kinh doanh của ba không ổn định, mấy lần chông chênh, cô từng chuyển nhà mấy lần. Lúc mười tuổi, ba ngoại tình, mẹ phát cuồng, cô suýt nữa tưởng rằng cái nhà này sắp sụp đổ.
Sau đó nữa, cuối cùng nghĩ rằng mình cũng có thể sống cuộc sống yên bình, thì ba lại qua đời do tai nạn xe.
Sau đó thì vào giới giải trí, lại càng không có cuộc sống tự do. Cô chủ động tán Tống Tuân Thanh, yêu đương một thời gian ngắn rồi lại bị ép chia tay.
Nếu thực sự phải nói tới quãng thời gian vui nhất, thì chắc chắn là lúc yêu đương lãng mạn ngây thơ kia.
Dung Lê đi dọc theo con đường quốc lộ, thành phố Giang gần biển, mỗi khi đi trên những con đường khác nhau đều có thể gặp được một vùng biển khác. Nước biển trong xanh, hai bên có nhiều bụi cây mọc trải dài theo con đường, trông rất độc đáo.
Lúc này yên tĩnh không một bóng người, Dung Lê đứng trước lan can, cởi kính râm ra, nước mắt lập tức chảy đầy mặt.
Không biết làm sao mà cô lại nhớ tới Tống Tuân Thanh.
Cô cũng coi như là vừa gặp đã yêu anh.
Nói chính xác hơn là thích vẻ bề ngoài của anh.
Lúc ở đại học Tây Xuyên, cô thường trà trộn vào đám sinh viên nghe anh giảng bài, khi đó anh dạy môn tự chọn, nội dung rất đơn giản, mục đích là phổ cập pháp luật.
Tống Tuân Thanh sợ mọi người thấy nhàm chán nên thường đưa ra những ví dụ sinh động hay ho. Cho dù là vậy, Dung Lê vẫn không nghe lọt tai một chút nào hết.
Có buổi tối một hôm, Dung Lê cố ý đợi Tống Tuân Thanh tan làm, anh xách cặp công văn đang định ra khỏi cổng trường.
Cô chặn lại trước mặt anh cười quyến rũ, gương mặt trắng nõn mê người: “Anh ơi, cho em xin mồi lửa với.”
Cô vươn bàn tay mềm mại ra, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, cong môi cười, giọng nói có đôi phần mê hoặc.
Người đàn ông khí chất thâm trầm mặc một bộ vest đặt may màu xám sẫm, được cắt may vừa phải, tôn lên thân hình thon dài của anh một cách hoàn hảo. Nghe vậy thì nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không có bật lửa.”
Dung Lê đột nhiên bật cười, như yêu tinh ẩn nấp trong bóng đêm: “Ngốc à, đây là tán tỉnh đó có hiểu không?”
Nói rồi, cô tiện tay vứt điếu thuốc kia vào thùng rác.
Anh quay đầu đi, anh từng gặp rất nhiều người theo đuổi rồi, nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào điên cuồng như thế này.
Tống Tuân Thanh dựng mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi cô Dung, tôi không có ý định yêu đương.”
Ha, đồ cổ hủ. Dung Lê nghe thấy lời này cũng không nổi giận, nhón mũi chân lên chỉnh lại cà vạt cho anh, đôi tay kia mềm mại không xương, vuốt nhẹ qua lồng ngực anh, như đang khiêu khích. Ánh mắt anh bỗng chốc lạnh đi, rồi lùi về sau một bước khiến chân cô bỗng loạng choạng.
Cô không để ý: “Uầy, nghe nói luật sư Tống không dính phàm trần, vậy mà lại biết tên của em cơ à?”
Tống Tuân Thanh nhíu mày, giọng nói chứa sự không vui: “Cô ngồi ở hàng cuối cùng, lần nào cũng đến muộn, danh sách điểm danh không có tên của cô.” Anh nói năng lạnh lùng: “Nếu cô còn dây dưa nữa, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài.”
Dung Lê “ồ” một tiếng, đáy mắt tràn đầy mị hoặc: “Chẳng phải chưa đuổi ra ngoài sao? Có nghĩa là thầy cũng có hứng thú với em.”
Quai hàm Tống Tuân Thanh càng thêm siết chặt, giữ lại chút lịch sự cuối cùng: “Mong cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Tống Tuân Thanh học chuyên ngành luật sư, được giao nhiệm vụ dạy học kỳ này. Bởi vì anh trẻ tuổi nhất nên bên trường học bảo anh dẫn cô đi dạo xung quanh. Dung Lê mặt dày ở bên cạnh anh bằng cái cớ này, đi theo như một cái đuôi nhỏ.
Thỉnh thoảng Tống Tuân Thanh có tiết dạy buổi tối, anh sẽ tới nhà ăn để dùng bữa.
Có lần Dung Lê cầm hai cốc trà sữa đặt trước mặt anh: “Phải uống cái này đấy nhé.”
Tống Tuân Thanh đã quen với việc cô đi theo bên cạnh rồi, không còn kháng cự như vậy nữa, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo cô vài câu: “Tại sao?”
“Thời tiết lạnh lắm.” Dung Lê chống má, nở nụ cười tươi rói: “Làm vậy thì thầy sẽ nhớ sự ấm áp mà em tặng thầy.”
Anh không thích đồ ngọt, cũng rất ít khi uống những thứ không có lợi cho sức khỏe như trà sữa. Nhưng thấy cô gái chân thành như vậy, anh vẫn uống.
Bước ngoặt xảy ra khi cô và Tống Tuân Thanh mang tài liệu tới văn phòng, trưởng khoa nói: “Trông hai người hơi giống nhau nhỉ.”
Sau khi ra khỏi cửa, Dung Lê bèn chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao chúng ta có thể giống nhau được...”