Dung Lê lại lợi dụng đầu óc thông minh nghĩ ra vô số lời cãi lại anh, nhưng mặt mày Tống Tuân Thanh nhàn nhạt, miễn cưỡng bỏ lại một câu: “Xuống ăn cháo đi.”
Mỗi vậy là xong rồi á?
Dung Lê rất muốn gõ vào đầu mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cháo Tống Tuân Thanh nấu có mùi vị vừa phải, không quá nhão, lượng đường cũng vừa phải. Dung Lê không thích mùi lê, nhưng cũng không biết Tống Tuân Thanh dùng cách gì mà áp chế mùi lê chỉ còn lại một chút, chỉ giữ lại mùi ngọt.
Dung Lê ăn từng thìa từng thìa, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa.
Tống Tuân Thanh cũng ăn cùng cô.
Không biết vì sao, khi nhìn bờ môi màu anh đào của cô, anh lại có dục vọng muốn hôn lên nó.
Yết hầu anh chuyển động, con ngươi hơi thâm trầm, nhưng rất nhanh anh đã kìm nén lại.
Tống Tuân Thanh khẽ ho một tiếng: “Đống hạc giấy kia là em họ của tôi gấp.”
Nội tâm Dung Lê: Tin cái đầu anh ấy!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con người Tống Tuân Thanh thích sạch sẽ, ghét nhất là trẻ con đến gần, cô sẽ không ngu ngốc đến mức tin lời này của anh đâu. Nhưng sắc mặt cô vẫn vậy, chỉ “ừm ừm” hai tiếng.
Lúc này lớp trang điểm của cô đã trôi đi rất nhiều, nhưng vẫn rất đẹp, là vẻ kiều diễm sáng ngời khiến người khác không dời nổi mắt.
Dung Lê ăn hết cháo, không quên chủ động rửa bát. Tống Tuân Thanh nhìn thấy hết, nhưng không nói gì.
Làm những cái này xong cũng nên về rồi, nhưng khi Dung Lê rửa bát lại càng lúc càng cảm thấy ngại ngùng.
Khi đó là cô chủ động nói chia tay, cũng chưa từng nghĩ tới việc quay lại với nhau. Huống hồ công việc của họ cũng không có giao tiếp gì, càng cảm thấy không thể quay lại.
Nhưng từ lần gặp mặt lại vào mấy ngày trước, giao tiếp giữa bọn họ càng ngày càng nhiều. Thậm chí đa số mọi người đều nói với cô rằng Tống Tuân Thanh tốt tới mức nào tốt tới cỡ nào, bảo cô phải trân trọng.
Thực ra trong lòng Dung Lê cũng lung lay rồi.
Nhưng cô không thể.
Vì vậy, sau khi rửa bát xong, cô soi gương thoa son dưỡng môi, vừa thoa vừa nói: “Tống Tuân Thanh, tôi có lời muốn nói với anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.”
Dung Lê dừng lại: “Tôi biết anh cũng không thực sự ghét tôi, có thể người khác sẽ cảm thấy anh khó quên tình cũ, nhưng tôi cảm thấy không phải kiểu đó. Tống Tuân Thanh trong mắt tôi là một người thoải mái, sẽ không đâm đầu vào chuyện yêu đương trai gái mãi đâu.”
Mặt Tống Tuân Thanh không chút đổi sắc, chỉ “ừm” một tiếng: “Rồi sao?”
Dung Lê nhìn vào mắt anh: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta tiếp tục làm người xa lạ có được không?”
Tiếp tục cảnh thái bình giả tạo, giả vờ như không quen biết nhau, coi như chưa từng yêu đương, càng chưa từng gặp lại.
Ánh mắt Tống Tuân Thanh tối đi, giọng vừa lạnh vừa cứng: “Em thực sự muốn như vậy sao?”
Dung Lê đã thoa son xong, đôi môi bóng loáng.
Tống Tuân Thanh: “Vậy để tôi hôn em lần nữa đi.”
Dung Lê không từ chối.
Nụ hôn tạm biệt trong mắt cô là kiểu hôn giữa bạn bè thuần khiết chỉ dừng lại ở hôn nhẹ vào trán, nhưng cô quên mất bản năng của người đàn ông này rồi. Anh vươn lưỡi ra, gõ nhẹ vào răng cô, cắn vô cùng kiên nhẫn.
Sau đó như bão táp mưa sa ập về phía cô, nuốt chửng cô, cô như một con thuyền đơn độc bị biển cả nhấn chìm, nhớ rằng phải nắm chặt dây cương khi nó đang chông chênh.
Mà anh chính là dây cương của cô.
Hàng lông mi anh rất dày, yết hầu lăn lộn, hôn cô say đắm, tim cô đập như trống dồn, thiết lập tính cách thản nhiên sáng sủa hay giả vờ lúc bình thường đã vứt sang một bên, bên trong vẫn chỉ là một chú gà yếu ớt chưa trải nhiều tình cảm, vô cùng căng thẳng.
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, hôn môi có là gì đâu.
Dung Lê không phải con gái bảo thủ gì, huống hồ cánh tay Tống Tuân Thanh đang ôm chặt cô, sức lực rất lớn, cô có đẩy cũng không đẩy ra được.
Nếu đã không đẩy ra được, vậy thì cứ hưởng thụ thôi.
Đợi đến khi Tống Tuân Thanh hôn xong, gò má Dung Lê đỏ ửng, dùng tay lau miệng.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.
Để tránh xấu hổ, Dung Lên ói: “Tống Tuân Thanh, tôi đã làm rồi đấy, còn lại thì tới lượt anh.”
Tống Tuân Thanh cười khẽ một tiếng, rõ ràng là cười, nhưng nhiệt độ nơi đáy mắt lại cực kỳ lạnh.
Dung Lê đột nhiên bị dọa bởi sự lạnh lùng trong mắt anh, lùi về sau một bước, ngã xuống sofa.
Sofa trong nhà Tống Tuân Thanh vừa to vừa mềm, nằm lên trên ngủ một giấc cũng có thể trở mình. Dung Lê vừa ngã xuống, sofa đã lún xuống một mảng lớn.
Lúc này Dung Lê còn chưa mặc áo khoác, bên trong chỉ có một chiếc áo lông màu đen hơi ôm sát, tôn lên thân hình tuyệt đẹp của cô.
Tống Tuân Thanh nửa đè lên cô, hai tay anh chống hai bên cạnh cô, đáy mắt cuồn cuộn sóng trào tình dục.
Không khí yên lặng rất lâu, Dung Lê cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
“Không phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao?” Dung Lê dời mắt, cất cao giọng nói: “Hôn cũng đã hôn rồi, anh mau buông tôi ra!”
“Em tự nhớ lại đi.” Người đàn ông nguy hiểm nhếch môi cười, nhìn khuôn mặt tinh tế không tì vết của cô, thong dong nói: “Tôi đồng ý với em câu nào chưa?”
Dung Lê: “...”
Từ trong xương tủy bọn đàn ông đều là một lũ lưu manh hết!!
“Cho nên anh định làm gì?” Dung Lê chẳng sợ anh: “Được nước lấn tới? Muốn lên giường rồi mới chia tay à?”
Cô thực sự đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Tống Tuân Thanh rồi, ban nãy cứ coi như bị chó cưỡng hôn đi.
Tống Tuân Thanh không trả lời câu hỏi này ngay, đôi tay thô ráp của anh vuốt ve gò má trắng nõn của cô, nở nụ cười nửa miệng: “Dung Lê, em mơ đẹp lắm.”
Đầu anh hơi ngẩng lên, thở dài một tiếng khó nhận ra.
“Em nói chia tay là chia tay, bây giờ lại muốn cắt đứt liên lạc, sao lợi lộc gì cũng đều bị em chiếm hết vậy?” Tống Tuân Thanh véo mặt cô.
Dung Lê cố gắng kìm nén cảm xúc, đôi môi run rẩy nói: “Vậy anh nói xem... bây giờ phải làm thế nào đây?”
Anh khom người xuống, dán sát vào làn da không tì vết của cô, hơi thở ái muội nóng rực quẩn quanh hai người, trái tim Dung Lê đập mạnh, sau đó nhắm mắt lại, dáng vẻ “xem cái chết tựa hư không”.
Lẽ nào phải làm chuyện đó trên sofa sao?
Ơ thôi đừng...
Bây giờ cô rùm beng lên như vậy với Tống Tuân Thanh, thực sự không phù hợp không phù hợp.
Tống Tuân Thanh lại cúi người xuống hôn cô cực kỳ kiên nhẫn.
Hôn lên đôi mắt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng của cô, tiếp đó là đôi môi đầy đặn đỏ mọng. Cơ thể anh nặng nề mà ấm nóng, Dung Lê đã từng làm tình rồi, biết rằng anh đã xuất hiện một vài phản ứng nhỏ.
Đương nhiên Dung Lê biết không thể chống cự Tống Tuân Thanh được.
Trong lòng lập tức nảy ra một kế. Cô nhẹ nhàng giơ chân cọ vào bắp chân anh, giọng nhỏ như muỗi kêu, mang chút ý nũng nịu: “Tống Tuân Thanh, em đau bụng.”
Dung Lê né tránh nụ hôn của anh, sờ xuống phần bụng dưới, giả vờ như rất khó chịu.
Tống Tuân Thanh nhíu mày, đương nhiên không thể làm chuyện cầm thú được nữa, anh ngước mắt lên nhìn cô, cau mày: “Đau chỗ nào?”
Dung Lê đắc ý trong lòng, thế mà tên đàn ông chó má lại mắc câu, có nghĩa diễn xuất của cô lại tiến bộ rồi, tiếp đó có thể giành được giải vàng!
“Ở chỗ...” Đầu lông mày cô nhíu chặt, khẽ thút thít. Tống Tuân Thanh đã buông lỏng cảnh giác, còn chưa nói xong cô đã ngồi bật dậy như con cá chép, cầm áo khoác bên cạnh đi ra khỏi cửa.
Tay cô vung vẩy lọn tóc, nở nụ cười thoải mái: “Nếu anh đã nói không giữ lời, vậy tôi cũng không chơi với anh nữa.”
Trước khi ra khỏi cửa còn tinh nghịch nháy mắt: “Bye bye nhé, luật sư Tống! Sau này đừng gặp mặt nữa nha.”
...
“What?”