Tuỳ Ý Đắm Chìm

Chương 14


trước sau


Dung Lê lại lợi dụng đầu óc thông minh nghĩ ra vô số lời cãi lại anh, nhưng mặt mày Tống Tuân Thanh nhàn nhạt, miễn cưỡng bỏ lại một câu: “Xuống ăn cháo đi.”
 
Mỗi vậy là xong rồi á?
 
Dung Lê rất muốn gõ vào đầu mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cháo Tống Tuân Thanh nấu có mùi vị vừa phải, không quá nhão, lượng đường cũng vừa phải. Dung Lê không thích mùi lê, nhưng cũng không biết Tống Tuân Thanh dùng cách gì mà áp chế mùi lê chỉ còn lại một chút, chỉ giữ lại mùi ngọt.
 
Dung Lê ăn từng thìa từng thìa, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa.
 
Tống Tuân Thanh cũng ăn cùng cô.
 
Không biết vì sao, khi nhìn bờ môi màu anh đào của cô, anh lại có dục vọng muốn hôn lên nó.
 
Yết hầu anh chuyển động, con ngươi hơi thâm trầm, nhưng rất nhanh anh đã kìm nén lại.
 
Tống Tuân Thanh khẽ ho một tiếng: “Đống hạc giấy kia là em họ của tôi gấp.”
 
Nội tâm Dung Lê: Tin cái đầu anh ấy!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con người Tống Tuân Thanh thích sạch sẽ, ghét nhất là trẻ con đến gần, cô sẽ không ngu ngốc đến mức tin lời này của anh đâu. Nhưng sắc mặt cô vẫn vậy, chỉ “ừm ừm” hai tiếng.
 
Lúc này lớp trang điểm của cô đã trôi đi rất nhiều, nhưng vẫn rất đẹp, là vẻ kiều diễm sáng ngời khiến người khác không dời nổi mắt.
 
Dung Lê ăn hết cháo, không quên chủ động rửa bát. Tống Tuân Thanh nhìn thấy hết, nhưng không nói gì.
 
Làm những cái này xong cũng nên về rồi, nhưng khi Dung Lê rửa bát lại càng lúc càng cảm thấy ngại ngùng.
 
Khi đó là cô chủ động nói chia tay, cũng chưa từng nghĩ tới việc quay lại với nhau. Huống hồ công việc của họ cũng không có giao tiếp gì, càng cảm thấy không thể quay lại.
 
Nhưng từ lần gặp mặt lại vào mấy ngày trước, giao tiếp giữa bọn họ càng ngày càng nhiều. Thậm chí đa số mọi người đều nói với cô rằng Tống Tuân Thanh tốt tới mức nào tốt tới cỡ nào, bảo cô phải trân trọng.
 
Thực ra trong lòng Dung Lê cũng lung lay rồi.
 
Nhưng cô không thể.
 
Vì vậy, sau khi rửa bát xong, cô soi gương thoa son dưỡng môi, vừa thoa vừa nói: “Tống Tuân Thanh, tôi có lời muốn nói với anh.”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.”
 
Dung Lê dừng lại: “Tôi biết anh cũng không thực sự ghét tôi, có thể người khác sẽ cảm thấy anh khó quên tình cũ, nhưng tôi cảm thấy không phải kiểu đó. Tống Tuân Thanh trong mắt tôi là một người thoải mái, sẽ không đâm đầu vào chuyện yêu đương trai gái mãi đâu.”
 
Mặt Tống Tuân Thanh không chút đổi sắc, chỉ “ừm” một tiếng: “Rồi sao?”
 
Dung Lê nhìn vào mắt anh: “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta tiếp tục làm người xa lạ có được không?”
 
Tiếp tục cảnh thái bình giả tạo, giả vờ như không quen biết nhau, coi như chưa từng yêu đương, càng chưa từng gặp lại.
 
Ánh mắt Tống Tuân Thanh tối đi, giọng vừa lạnh vừa cứng: “Em thực sự muốn như vậy sao?”
 
Dung Lê đã thoa son xong, đôi môi bóng loáng.
 
Tống Tuân Thanh: “Vậy để tôi hôn em lần nữa đi.”
 
Dung Lê không từ chối.
 
Nụ hôn tạm biệt trong mắt cô là kiểu hôn giữa bạn bè thuần khiết chỉ dừng lại ở hôn nhẹ vào trán, nhưng cô quên mất bản năng của người đàn ông này rồi. Anh vươn lưỡi ra, gõ nhẹ vào răng cô, cắn vô cùng kiên nhẫn.
 
Sau đó như bão táp mưa sa ập về phía cô, nuốt chửng cô, cô như một con thuyền đơn độc bị biển cả nhấn chìm, nhớ rằng phải nắm chặt dây cương khi nó đang chông chênh.
 
Mà anh chính là dây cương của cô.
 
Hàng lông mi anh rất dày, yết hầu lăn lộn, hôn cô say đắm, tim cô đập như trống dồn, thiết lập tính cách thản nhiên sáng sủa hay giả vờ lúc bình thường đã vứt sang một bên, bên trong vẫn chỉ là một chú gà yếu ớt chưa trải nhiều tình cảm, vô cùng căng thẳng.
 
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, hôn môi có là gì đâu.
 
Dung Lê không phải con gái bảo thủ gì, huống hồ cánh tay Tống Tuân Thanh đang ôm chặt cô, sức lực rất lớn, cô có đẩy cũng không đẩy ra được.
 
Nếu đã không đẩy ra được, vậy thì cứ hưởng thụ thôi.
 
Đợi đến khi Tống Tuân Thanh hôn xong, gò má Dung Lê đỏ ửng, dùng tay lau miệng.
 
Cô ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.
 
Để tránh xấu hổ, Dung Lên ói: “Tống Tuân Thanh, tôi đã làm rồi đấy, còn lại thì tới lượt anh.”
 
Tống Tuân Thanh cười khẽ một tiếng, rõ ràng là cười, nhưng nhiệt độ nơi đáy mắt lại cực kỳ lạnh.
 
Dung Lê đột nhiên bị dọa bởi sự lạnh lùng trong mắt anh, lùi về sau một bước, ngã xuống sofa.
 
Sofa trong nhà Tống Tuân Thanh vừa to vừa mềm, nằm lên trên ngủ một giấc cũng có thể trở mình. Dung Lê vừa ngã xuống, sofa đã lún xuống một mảng lớn.
 
Lúc này Dung Lê còn chưa mặc áo khoác, bên trong chỉ có một chiếc áo lông màu đen hơi ôm sát, tôn lên thân hình tuyệt đẹp của cô.
 
Tống Tuân Thanh nửa đè lên cô, hai tay anh chống hai bên cạnh cô, đáy mắt cuồn cuộn sóng trào tình dục.
 
Không khí yên lặng rất lâu, Dung Lê cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.
 
“Không phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao?” Dung Lê dời mắt, cất cao giọng nói: “Hôn cũng đã hôn rồi, anh mau buông tôi ra!”
 
“Em tự nhớ lại đi.” Người đàn ông nguy hiểm nhếch môi cười, nhìn khuôn mặt tinh tế không tì vết của cô, thong dong nói: “Tôi đồng ý với em câu nào chưa?”
 
Dung Lê: “...”
 
Từ trong xương tủy bọn đàn ông đều là một lũ lưu manh hết!!
 
“Cho nên anh định làm gì?” Dung Lê chẳng sợ anh: “Được nước lấn tới? Muốn lên giường rồi mới chia tay à?”
 
Cô thực sự đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Tống Tuân Thanh rồi, ban nãy cứ coi như bị chó cưỡng hôn đi.
 
Tống Tuân Thanh không trả lời câu hỏi này ngay, đôi tay thô ráp của anh vuốt ve gò má trắng nõn của cô, nở nụ cười nửa miệng: “Dung Lê, em mơ đẹp lắm.”
 
Đầu anh hơi ngẩng lên, thở dài một tiếng khó nhận ra.
 
“Em nói chia tay là chia tay, bây giờ lại muốn cắt đứt liên lạc, sao lợi lộc gì cũng đều bị em chiếm hết vậy?” Tống Tuân Thanh véo mặt cô.
 
Dung Lê cố gắng kìm nén cảm xúc, đôi môi run rẩy nói: “Vậy anh nói xem... bây giờ phải làm thế nào đây?”
 
Anh khom người xuống, dán sát vào làn da không tì vết của cô, hơi thở ái muội nóng rực quẩn quanh hai người, trái tim Dung Lê đập mạnh, sau đó nhắm mắt lại, dáng vẻ “xem cái chết tựa hư không”.
 
Lẽ nào phải làm chuyện đó trên sofa sao?
 
Ơ thôi đừng...
 
Bây giờ cô rùm beng lên như vậy với Tống Tuân Thanh, thực sự không phù hợp không phù hợp.
 
Tống Tuân Thanh lại cúi người xuống hôn cô cực kỳ kiên nhẫn.
 

Hôn lên đôi mắt xinh đẹp, sống mũi cao thẳng của cô, tiếp đó là đôi môi đầy đặn đỏ mọng. Cơ thể anh nặng nề mà ấm nóng, Dung Lê đã từng làm tình rồi, biết rằng anh đã xuất hiện một vài phản ứng nhỏ.
 
Đương nhiên Dung Lê biết không thể chống cự Tống Tuân Thanh được.
 
Trong lòng lập tức nảy ra một kế. Cô nhẹ nhàng giơ chân cọ vào bắp chân anh, giọng nhỏ như muỗi kêu, mang chút ý nũng nịu: “Tống Tuân Thanh, em đau bụng.”
 
Dung Lê né tránh nụ hôn của anh, sờ xuống phần bụng dưới, giả vờ như rất khó chịu.
 
Tống Tuân Thanh nhíu mày, đương nhiên không thể làm chuyện cầm thú được nữa, anh ngước mắt lên nhìn cô, cau mày: “Đau chỗ nào?”
 
Dung Lê đắc ý trong lòng, thế mà tên đàn ông chó má lại mắc câu, có nghĩa diễn xuất của cô lại tiến bộ rồi, tiếp đó có thể giành được giải vàng!
 
“Ở chỗ...” Đầu lông mày cô nhíu chặt, khẽ thút thít. Tống Tuân Thanh đã buông lỏng cảnh giác, còn chưa nói xong cô đã ngồi bật dậy như con cá chép, cầm áo khoác bên cạnh đi ra khỏi cửa.
 
Tay cô vung vẩy lọn tóc, nở nụ cười thoải mái: “Nếu anh đã nói không giữ lời, vậy tôi cũng không chơi với anh nữa.”
 
Trước khi ra khỏi cửa còn tinh nghịch nháy mắt: “Bye bye nhé, luật sư Tống! Sau này đừng gặp mặt nữa nha.”
 
...
 
“What?”

Lâm Tri Khê kinh ngạc: “Cậu hôn Tống Tuân Thanh thật á?”
 
Lâm Tri Khê chọc chọc vào người Dung Lê: “Đã thế hai người còn không làm??”
 
Lâm Tri Khê lộ vẻ mặt hóng chuyện, Dung Lê ghét bỏ liếc nhìn cô ấy, bạn thân quỷ xứ gì đây chứ.
 
Ngày mai phải đóng phim rồi, bị nhốt hơn một tháng, có thể không gặp được Lâm Tri Khê nên cô cố ý tới đây ở một đêm với cô ấy. Rõ ràng cô muốn được đồng cảm một chút, nhưng dáng vẻ hóng chuyện này của Lâm Tri Khê là sao đây?
 
Dung Lê lạnh nhạt: “Xin lỗi cô Lâm, khiến cô thất vọng rồi.”
 
Lâm Tri Khê thở dài thườn thượt: “Đúng rồi, cậu nói lý do cậu chia tay với Tống Tuân Thanh chưa?”
 
“Sao mà nói được.” Dung Lê lặng lẽ trợn ngược mắt: “Tớ lấp liếm cho có lệ thôi, nhắc tới mấy chuyện phiền lòng đó làm gì. Huống hồ đã là quá khứ rồi, tớ không muốn tự rước sầu vào thân.”
 
“Cũng phải ha.” Lâm Tri Khê hiểu tính cách của Dung Lê: “Cậu biết đó, tớ luôn là fans CP Lê Thanh.”
 
Dung Lê: “...”
 
Tại sao bạn thân cô còn vô liêm sỉ hơn bạn trai cũ vậy?
 
Lâm Tri Khê đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, sao nữ quyến rũ X luật sư cấm dục luôn là tổ hợp thiết lập nhân vật rất hay. Nếu không phải không có thời gian thì đã cô ấy đã tự mình viết luôn rồi.
 
Cho nên cô ấy luôn ship CP trong hiện thực này, dù họ đã chia tay từ lâu.
 
Để cô ấy từ bỏ suy nghĩ này, Dung Lê nói: “Cậu biết chuyện anh cả của Tống Tuân Thanh không?”
 
“Có nghe qua một chút.”
 
“Tóm lại là anh cả anh ấy nổi loạn với Tống Thừa Nghĩa vì người mình thích, bất ngờ qua đời chắc cậu cũng biết nhỉ?” Dung Lê cụp mắt, lẳng lặng thu dọn giường chiếu: “Cậu biết người phụ nữ kia làm nghề gì không?”
 
Dung Lê: “Người mẫu.”
 
Người mẫu cũng coi như là bước nửa chân vào giới giải trí rồi.
 
Không khác Lê Lê là mấy, Lâm Tri Khê im lặng, nhất thời không nói gì.
 
“Huống hồ tớ còn có nhiều tin đồn lung tung như vậy.” Dung Lê nói đơn giản: “CP chắc chắn phải chìm thôi, cậu mau mau từ bỏ hy vọng đi.”
 
Cho dù là vậy, đốm lửa trong lòng Lâm Tri Khê vẫn không bị dập tắt. Cô ấy không từ bỏ, trong lòng còn thầm nghĩ cách phá giải.
 
Hai người nằm trên giường xem một bộ phim, Lâm Tri Khê chẳng xem vào một chút nào.
 
Mai Dung Lê phải dậy sớm nên giờ phải ngủ sớm. Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, Lâm Tri Khê lại mở điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho Dung Thần.
 
[Lâm Tri Khê]: Thần Thần, ngủ chưa em?
 
[Dung Thần]: Chưa ạ, chị Khê Khê có chuyện gì sao?
 
[Lâm Tri Khê]: Em còn nhớ luật sư Tống giúp các em ở đồn cảnh sát lần trước không?
 
[Dung Thần]: Ngoan ngoãn gật đầu.jpg
 
[Dung Thần]: Luật sư kia đẹp trai quá đi!! Em từng xem chương trình của anh ấy trên mạng!! (mặt mê mẩn)
 
Lâm Tri Khê lắc đầu bật cười, gõ bàn phím.
 
[Lâm Tri Khê]: Tóm lại em phải nhớ, anh ấy rất yêu chị gái em.
 
[Dung Thần]: ??? Em mới hóng được chuyện động trời gì vậy?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Lâm Tri Khê]: Em bình tĩnh trước đã, bắt đầu từ bây giờ, em cũng gia nhập vào fans CP Lê Thanh bọn chị rồi.
 
[Dung Thần]: Chắc kèo ạ!
 
[Lâm Tri Khê]: Bây giờ chị gửi phương thức liên lạc của luật sư Tống cho em, tóm lại slogan của chúng ta là, “không từ bỏ bất cứ cơ hội nào, tác hợp bất chấp mọi thứ”, em đã nhớ chưa!
 
[Dung Thần]: Hu hu hu dân FA như chị em cuối cùng cũng có người tới bắt về rồi! Em muốn khóc quá!!
 
Lâm Tri Khê tắt điện thoại, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Dung Lê nằm bên cạnh cô ấy, làn da cô trắng nõn, như trẻ sơ sinh vậy.
 
Dung Lê vừa mạnh mẽ lại vừa tự trọng cao. Tính cách mạnh mẽ như cỏ dại vậy, tràn đầy sức sống.
 
Suy nghĩ cẩn thận ra, hình như không ai xứng với cô hết.
 
Ngoại trừ Tống Tuân Thanh.
 
...
 
Hôm sau.
 
Đoàn phim “Nụ hôn tình ái” đã tập hợp lại, tổ chức lễ khai máy trước, Kiều Hy đứng ở trung tâm, cười rạng rỡ trước ống kính. Cô ta rất có khí chất, còn Dung Lê đứng bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trông như đang không tập trung vậy.
 
Đương nhiên, hai người vừa gặp mặt là Kiều Hy đã khịa Dung Lê: “Nhận được vai diễn này có phải trong lòng đắc ý lắm không?”
 
Dung Lê thấy hơi cạn lời.
 
Kiều Hy vẫn không chịu buông tha: “Haiz, tôi chỉ đành chúc phúc cô thôi, nổi tiếng rồi nhớ kéo tôi theo với nhé, đại minh tinh Dung.”
 
Dung Lê lạnh nhạt ngước mắt lên, cô nhóc trợ lý Trình Thích kéo cánh tay cô, sợ cô làm chuyện bốc đồng gì đó, bị báo chí viết lung tung rồi lại gánh tiếng xấu.
 
Dung Lê: “Cô có từng nghe chuyện về Tô Tiểu Muội và Phật Ấn chưa?”
 
Kiều Hy sững sờ: “Cô đừng có gán thiết lập văn hóa thâm thúy gì đó cho tôi, dù gì tôi cũng tốt nghiệp ở Học viện Hý kịch đấy!” Trong mắt cô ta, Dung Lê chẳng là cái thá gì hết, thậm chí còn chưa học hết cấp ba.
 
Kiều Hy như con mèo bị dẫm phải đuôi, Dung Lê chỉ đành khoanh tay nhìn cô ta nhảy cẫng lên, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khinh thường: “Nhưng mà, từ lúc năm tuổi em gái tôi đã biết kể chuyện này cho tôi nghe rồi.”
 
Cô nhoẻn bờ môi đỏ: “Còn nữa, trông cô càng giống tốt nghiệp Học viện diễn sâu* hơn đó?”
 
(*: Nguyên văn là Học viện hí tinh)
 
Kiều Hy lớn lên trong sự chiều chuộng, mắc bệnh công chúa thì cũng thôi đi, lại còn mắc thêm cả chứng hoang tưởng người bị hại nữa.
 
Hai người đang nói chuyện ở một nơi hẻo lánh, lúc này có hai nhân viên hiện trường đi ngang qua, tuổi chưa tới hai mươi, khuôn mặt ngập tràn nét xanh xuân, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người thì liền nhỏ giọng nói chuyện.
 
“Này, cô biết chưa?” Một trợ lý nói: “Tôi nhìn thấy Lâm Gia Lăng đấy!”
 
“Cái gì?? Lâm Gia Lăng cũng tới đoàn phim chúng ta á??”
 
Ánh mắt Dung Lê bỗng thay đổi, không ngờ Lâm Gia Lăng lại ở trong đoàn phim “Nụ hôn tình ái” ư?
 
Thế mà cô lại không biết?
 
“Ừm ừm đúng vậy, tôi nhìn thấy cô ta thật mà... Sao loại người này lại có thể vào đoàn phim chúng ta chứ, đoàn phim chúng ta đâu có đùi lớn nào để ôm đâu, cũng chẳng có đạo diễn nào chơi quy tắc ngầm.”
 
“Đúng đấy, cô ta tới đây chính là làm bẩn đoàn phim chúng ta.”
 
Đạo diễn Trương hai tay trong sạch, là người chính trực, có cống hiến xuất sắc cho sự nghiệp văn hóa của quốc gia, những ngôi sao nhỏ trong giới giải trí đều tự hào khi có thể đóng phim của anh ta. Ở trong giới này, anh ta luôn được đánh giá rất cao.
 
Dựa vào đâu mà Lâm Gia Lăng không được tới?
 
Dung Lê bực bội nhíu mày, chậm rãi đi về phía hai cô gái kia.
 
Vừa cà khịa Kiều Hy xong, lại có hai người nữa đợi bị cà khịa.
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện