Tuỳ Ý Đắm Chìm

Chương 18


trước sau


Đến tận hôm quay phim nam phụ Lận Bình mới tới, còn dẫn theo cả đống trợ lý, người thì phụ trách việc sinh hoạt, người thì phụ trách giải trí, người thì lo liệu cơm nước, buồn cười hơn cả là còn có một người trông rất hài hước, rất giống một diễn viên hài… nhưng đó lại là tài xế của Lận Bình.
 
Trình Thích nhỏ giọng nói với Dung Lê: “Chị ơi, em phát hiện ra ngoài đời Lận Bình còn đẹp trai hơn cả ảnh trên mạng nữa.”
 
Khác với các chàng trai có vẻ ngoài đẹp như hoa phổ biến thời nay, vẻ đẹp trai của Lận Bình thuộc kiểu hoang dã pha thêm chút lưu manh, trông có vẻ kiêu ngạo ngông cuồng nhưng nhìn một cái là xịt máu, muốn “ấy ấy” ngay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tất nhiên, câu nói này không phải do Dung Lê đúc kết ra.
 
Sau khi Trình Thích nói xong, Dung Lê bình tĩnh nhìn cô ấy rồi nói: “Tiểu Thích, chị cảm thấy em nên có bạn trai rồi đấy.”
 
Trình Thích: “Em không muốn đâu, em còn phải nhìn chị Dung Lê bước trên con đường trải đầy hoa nữa.”
 
“Dẻo miệng lắm.” Dung Lê cười nói: “Tính từ em dùng gợi cảm quá đấy.”
 
Không trách cô nghĩ nhiều được.
 
Lận Bình vừa mới đến đoàn làm phim nên cũng không tham gia vào cuộc thảo luận tối hôm qua, cũng không tham gia liên hoan, vừa mới đến nên cũng chưa quen lắm. Đạo diễn và trợ lý giới thiệu từng người từng người một với anh ta, để anh ta làm quen một chút.
 
Nhất là khi giới thiệu đến Dung Lê, trợ lý còn đặc biệt nhấn mạnh. Dù gì cô và anh ta cũng quay với nhau nhiều nhất, còn đến mức có cả cảnh hôn: “Đây là Dung Lê, hai người cần phải bồi dưỡng, tạo chemistry với nhau.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe đến đây, Lận Bình hờ hững liếc nhìn Dung Lê, ánh mắt hiện rõ hai từ khinh thường, tỏ vẻ sâu xa nói: “Tôi biết cô, cô chính là nghệ sĩ nữ có tai tiếng nhất.”
 
Lận Bình: “Rất nổi tiếng, tôi nhận ra.”
 
Tuy là một tay đua xe nhưng Lận Bình cũng thích lướt Weibo, mà anh ta vẫn luôn trong trạng thái độc lập trong giới giải trí này, cũng chính vì tính cách thẳng thắn ấy đã thu hút được cho anh ta rất nhiều fans.
 
Vả lại, hiện nay các cô nàng cũng rất thích kiểu đàn ông trông hơi ngông ngông nhưng lại cực kỳ đẹp trai thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Dung Lê gật đầu nói: “Tôi cũng nhận ra anh.”
 
“Không nhận ra tôi được chắc?” Vẻ mặt cau có của Lận Bình, vô cùng lạnh lùng.
 
Dung Lê mím môi, không nhiều lời, cũng chẳng muốn chuốc lấy bực vào người. Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng giữa con người với nhau có thể nói chuyện lịch sự được mà, cớ sao phải lạnh lùng như thế?
 
Cô đã từng xem livestream thi đấu của Lận Bình, anh ta thoải mái nói chuyện với bạn của mình, cũng rất nhiệt tình với fans, có cây đại thụ là công ty sản xuất phim Gia Hoa chống lưng nên con đường nghệ thuật của anh ta trót lọt hơn người bình thường nhiều, cũng chẳng có ai dám không nể mặt anh ta.
 
Chẳng lẽ chính vì như thế mà anh ta ngông cuồng sao?
 
Với ai Tống Tuân Thanh cũng rất lạnh lùng, cau có, nhưng ít nhất anh không nhằm vào ai hết. Nhưng rõ ràng cái tên Lận Bình này ghét cô, chẳng lẽ là vì những tội danh bịa đặt trên mạng kia sao?
 
Chắc không phải chứ? Dù gì anh ta cũng là người trong giới giải trí, lại có chỗ dựa, có lẽ đã nhìn thấy rất nhiều mặt trái, không nên đoái hoài đến các tin đồn kia của cô mới đúng.
 
Thôi dẹp đi, không nghĩ nữa, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô có thể quay phim tốt là được rồi.
 
Bối cảnh của “Nụ hôn tình ái” là ở thành phố lớn, tuyến tình cảm và tuyến sự nghiệp đan xen nhau, nhưng do trình độ về phim sự nghiệp trong nước còn quá kém, đạo diễn Trương còn có ý định cải biên.
 
Dù sao thì phim cũng được cải biên từ tiểu thuyết ngôn tình, đạo diễn Trương đã tham khảo ý kiến từ người có chuyên môn, nhét thêm tuyến sự nghiệp mà không làm ảnh hưởng đến các cảnh tình cảm ngọt ngào. Bốn nhân vật chính từ khi còn là người mới chưa biết gì cho đến khi thành công trên lĩnh vực của họ, trải qua muôn vàn trắc trở.
 
Hơn nữa còn mời cả Tống Tuân Thanh tới làm chỉ đạo hiện trường, muốn diễn ra được cảm giác chuyên nghiệp của luật sư.
 
Mọi người đều đặt kỳ vọng rất cao vào bộ phim này, ai cũng mang trong mình tâm thế đã tốt lại muốn tốt hơn.
 
Nữ phụ Hứa Phỉ do Dung Lê thủ vai là một tác giả mạng, các tác phẩm của cô ấy đều đã được bán bản quyền. Bởi vì liên quan đến vấn đề báo cáo vi phạm đạo văn nên cô ấy mới quen biết nam chính và nam phụ, nam chính và nam phụ đều là người làm việc trong ngành luật. Khác biệt ở chỗ, nam chính là tinh anh, còn nam phụ thì chỉ là một tên gà mờ.
 
Nam phụ dựa vào các mối quan hệ nên mới được vào đây làm, không có năng lực nên ngã rất đau, là nam chính hướng dẫn anh ta làm việc, từ từ giúp anh ta trưởng thành.
 
Người phụ trách vụ án kiện cáo đạo văn của Hứa Phỉ là nam phụ, nam phụ không đủ chuyên nghiệp, tính cách lại kiêu ngạo, tất nhiên đã bị Hứa Phỉ bắt bẻ nhiều lần. Sau này nam phụ vươn lên mạnh mẽ, dùng thái độ chân thành của mình làm Hứa Phỉ cảm động. Trong quá trình này Hứa Phỉ cũng dần tin tưởng anh ta, hai người cũng đã nảy sinh tình cảm.
 
Trong đó có rất nhiều tình tiết nam phụ gặp trắc trở, Dung Lê đọc xong kịch bản thì vui vẻ nói: “Kịch bản này giống như được đo ni đóng giày cho Lận Bình vậy.”
 
Thiết lập nhân vật cũng giống nhau quá.
 
Trình Thích không hiểu: “Lúc nhân vật nam phụ này xuất hiện không có một chút năng lực nào, nhưng chắc Lận Bình cũng phải có một chút thực lực chứ?”
 
Dung Lê chớp chớp mắt: “Chú ý nhé, từ mà em dùng là ‘chắc cũng’.”
 
Trình Thích gãi đầu, vẫn muốn cố cãi cho “anh trai” nhà mình: “Em cũng đã tham gia vào fanclub của anh ấy rồi, chắc chắn sẽ không khiến em phải thất vọng đâu.”
 
Dung Lê chỉ cười mà không nói gì.
 
Cảnh quay đầu tiên là của Kiều Hy và Dung Lê. Kiều Hy đóng vai Lâm Băng, một nghệ sĩ nổi tiếng xinh đẹp. Thật ra cũng được coi như là giống với ngoài đời, nhưng nữ chính này được mọi người yêu thích hơn Kiều Hy nhiều.
 
Ngay từ ban đầu nữ chính đã không ưa gì nhân vật Hứa Phỉ do Dung Lê thủ vai. Bởi lẽ cô ta đóng phim của Hứa Phỉ nhưng vì khả năng diễn xuất quá tệ, Hứa Phỉ chê bai cô ta không có năng lực, còn cô ta thì lại chê Hứa Phỉ quá xoi mói.
 
Nhưng hai người như thế, cuối cùng lại trở thành bạn bè.
 
Tình tiết trong cảnh quay đầu tiên rất đơn giản, chính là khi Lâm Băng đang quay phim, đạo diễn cảm thấy cảnh quay được rồi nhưng chỉ có Hứa Phỉ là không đồng ý.
 
Lâm Băng phải diễn ra nét ấm ức, không được để tác giả nguyên tác thất vọng, còn Hứa Phỉ thì bắt bẻ đủ điều ngay tức thì.
 
Kiều Hy rơm rớm nước mắt nhưng lại không được để nước mắt rơi xuống. Với dáng vẻ đáng thương đó, Dung Lê nhìn thôi đã thấy đau lòng, cô muốn nói “được rồi, được rồi tác giả nguyên tác không kiếm chuyện nữa” nhưng không thể, nhất định phải làm theo kịch bản.
 
Thật ra Dung Lê có thể hiểu được tình cảm của Hứa Phỉ, tác phẩm giống như đứa con của mình vậy, không muốn bị người khác chà đạp từng tí tí một, thế nên con đường bảo vệ tác quyền sau này của Hứa Phỉ mới chông gai như thế, nhưng cô ấy vẫn rất kiên cường.

 
Đạo diễn Trương hô một tiếng: “Cắt!”
 
Cứ thế, cảnh quay đầu tiên thuận lợi thông qua.
 
Đạo diễn Trương không cầm lòng được mà khen ngợi: “Kiều Hy, hồi cô đóng ‘Thần cung điệp mưu’ cũng không bùng nổ như thế, hôm nay cô thể hiện cảm xúc

rất tốt, đúng là hậu sinh khả uý!”
 
Đạo diễn Trương rất hiếm khi khen ai đó, một khi đã chủ động khen ngợi thì chắc chắn là xuất phát từ tận sâu đáy lòng. Dù sao thì ngồi vào được vị trí của anh ta cũng chẳng cần phải đi nịnh nọt người khác.
 
Kiều Hy mỉm cười khiêm tốn nói: “Tôi vẫn cần phải tiếp tục cố gắng.” Sau đó đưa mắt nhìn Dung Lê. Cô mím môi chẳng quan tâm, đợi cảnh quay thứ hai.
 
Cũng may Kiều Hy không gây chuyện ở đây, coi như có chút thông minh, nếu không làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người, cô sẽ rất muốn đánh cô ta.
 
Sau đó thì đến lượt Dung Lê quay cảnh Hứa Phỉ.
 
Tập truyện dài của Hứa Phỉ bị người ta cố tình sao chép, cô ấy vô cùng tức giận, mọi người xung quanh đều nói với cô ấy là không dễ phán định, nhưng cô ấy vẫn không cam tâm nuốt cục tức này.
 
Thế là cô ấy đã dựa vào mối quan hệ của mình tìm được một luật sư, hai người bắt đầu trao đổi với nhau.
 
Dung Lê ngồi trên sô pha, đeo kính râm, sau khi nghe Lận Bình tường thuật đơn giản xong, nhờ vào sự nhạy bén của một tác giả, hiển nhiên cô ấy cảm nhận được sự không chuyên nghiệp và thiếu năng lực của anh ta, thế nên ánh mắt của anh ta mới luôn né tránh.
 
Dung Lê cất cao giọng: “Người ta nói chỗ của các anh nổi tiếng nhất thủ đô, tôi cũng phải tốn cả đống tiền phí uỷ thác, không lẽ lại tìm cho tôi một luật sư có trình độ như thế này sao?”
 
“Anh cũng biết vụ án của tôi khó giải quyết, tôi rất nghi ngờ anh không có năng lực này. Nếu đã không có năng lực thì đừng có nhận, kẻo lại bị người ta hiểu lầm ai trong ngành luật cũng vô dụng như anh!”
 
Thật ra nam phụ cũng không hẳn là không có năng lực, dù sao thì anh ta cũng qua được bài thi luật pháp. Chỉ là anh ta vừa mới làm việc chưa được bao lâu, trước đó chỉ ham vui, tính tình lại ngông cuồng, thế nên gặp một người mạnh mẽ như Hứa Phỉ, anh ta lại không nói lại được cô ấy.
 
Đối với giọng điệu của Dung Lê, rõ ràng Lận Bình không diễn ra được cảm giác đó, anh ta lúng ta lúng túng, bị đạo diễn Trương hô dừng rất nhiều lần.
 
Đạo diễn Trương: “Lận Bình, ánh mắt này của cậu không ổn chút nào hết. Ánh mắt của cậu không truyền đạt được bất cứ điều gì, thứ chúng tôi muốn chính là cảm giác phẫn nộ khi lòng tự tôn bị người ta giẫm đạp. Là phẫn nộ, cậu có hiểu không?”
 
“Diễn viên phải dùng ánh mắt để truyền đạt cảm xúc là chính! Cậu diễn bằng ánh mắt không tốt thì cũng đừng mong diễn xuất tốt nữa!”
 
Lận Bình không dám cãi lại đạo diễn, anh ta sợ ba mình tức giận nên xong lại đóng băng thẻ của anh ta: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
 
“Không thể chỉ cố gắng hết sức được, cậu nhất định phải diễn cho hoàn hảo!”
 
Lận Bình chau mày, trình độ của anh ta có hạn thôi, lúc phát huy cũng có hạn.
 
“Bắt đầu lại lần nữa!”
 
Tuy đây không phải là lần đầu tiên anh ta quay phim, nhưng các đạo diễn trước đó anh ta từng gặp vì thân phận của anh ta nên cũng tặc lưỡi cho qua. Còn đạo diễn Trương lại có yêu cầu nghiêm khắc, tự dưng trực giác anh ta mách bảo, có khả năng đến khi màn đêm buông xuống anh ta cũng không đạt được yêu cầu của đạo diễn Trương mất.
 
Khí thế của Lận Bình yếu đi hẳn, lần này anh ta vẫn không diễn ra được cảm giác đó.
 
Đạo diễn Trương tạm ngừng lần nữa: “Lận Bình, không được, đây là lần đầu tiên cậu quay phim đấy à? Vì để đặt nền móng cho sau này, nhất định phải diễn ra được tính cách của nhân vật. Cậu hãy cố gắng cảm nhận tính cách của Trịnh Lãng đi, cậu ta được sinh ra trong một gia đình giàu có, chắc chắn tính cách sẽ kiêu ngạo, không cam tâm…”
 
Lận Bình nhíu mày, lại một lần nữa không qua.
 
Ban đầu đạo diễn Trương thấy Kiều Hy với Dung Lê diễn thuận lợi như thế, còn tưởng bộ phim này có thể thuận lợi đến cùng, nào ngờ Lận Bình lại giống như hòn đá cản đường vậy.
 
Dung Lê ở bên cạnh cũng không vội vàng gì, cô cười mỉm, dường như mang theo một chút khinh thường.
 
Cô mím đôi môi đỏ: “Lận Bình có công ty sản xuất phim Gia Hoa chống lưng chỉ có trình độ này thôi sao? Tôi thấy anh vẫn nên dựa vào ba của mình ăn chơi cả đời đi. Anh nghĩ phim dễ quay vậy chắc?”
 
Lận Bình cũng từng nghe qua tin đồn của cô, luôn nghĩ Dung Lê chỉ là một bình hoa thôi, hơn nữa còn là bình hoa có vẻ ngoài không hợp gu của anh ta, bởi vậy anh ta rất khinh thường cô. Giờ sao đây? Khả năng diễn xuất của anh ta không ổn, đến cả cô cũng muốn trèo lên đầu anh ta sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Là một người đàn ông, Lận Bình cảm nhận sâu sắc được mình bị sỉ nhục. Anh ta hung dữ nhìn Dung Lê, tiến thẳng về phía cô, giống như đống lửa trong bụi gai vậy.
 
Đạo diễn Trương hài lòng, ra hiệu cho anh quay phim: “Được rồi, chuẩn bị bắt đầu!”
 
Đợi đến khi hòa mình vào trong cảnh quay, Lận Bình mới hiểu ra Dung Lê đang cố tình chọc giận mình.
 
Sau khi quay xong cảnh quay buổi sáng, Dung Lê cầm nước Trình Thích đưa cho mình, uống một ngụm, sau đó mặc áo lông dày cộm vào.
 
Lận Bình đi tới: “Cảm ơn cô nhé.”
 
Dung Lê hơi mím môi suy nghĩ về tình tiết truyện, lớp trang điểm ngày hôm nay của cô rất nhạt, màu môi cũng không đậm như thường ngày, khí chất mệt mỏi, toát lên sự xinh đẹp.
 
Dung Lê mỉm cười tỏ vẻ không có gì: “Tôi hơi nặng lời, anh không để ý là tốt rồi.”
 
Lúc cô cười trông vừa dịu dàng lại vừa khiêm tốn, Lận Bình nhìn đến nỗi ngẩn người.
 
Đột nhiên anh ta nhận ra, trông Dung Lê cũng không đến mức quá không hợp gu của anh ta.
 
Thậm chí còn hơi có cảm giác ngầu ngầu xa lánh người khác, không muốn người ta tới gần.
 
Hình như mặt Lận Bình hơi đau, anh ta nhìn theo bóng lưng của Dung Lê, mãi cũng không ngoảnh đầu lại.
 
Trợ lý đi tới nói: “Anh Lận, tới giờ ăn cơm rồi.”
 
Lận Bình kén chọn, không ăn cơm ở đoàn phim nên đã mời riêng đầu bếp Michelin nấu cơm sẵn rồi mang đến đây, người khác quay phim để kiếm tiền, còn anh ta quay phim là để tiêu tiền.
 
Lận Bình ngẫm nghĩ một lát: “Có chuẩn bị nhiều thức ăn không?”
 
“Có khoảng mười món.”
 
Lận Bình kén chọn, năm đầu bếp đều phải trải qua sàng lọc kỹ càng. Đã thế anh ta còn kén ăn, bình thường chỉ ăn vài miếng để giữ dáng, lần nào cũng có khoảng mười món.
 
Anh ta bình tĩnh sai bảo: “Thế này đi, cậu chọn ra mấy món ăn ngon mà con gái thích ăn nhất rồi mang qua cho Dung Lê.”
 
Trợ lý: “...” Chẳng phải Lận Bình nhìn ai cũng thấy ngứa mắt sao? Hơn nữa trên đường tới đây anh ta còn mỉa mai Dung Lê, còn nói cô là một bình hoa giả không có thực lực nữa mà?
 

 
Mẩu chuyện nhỏ:
 
Tống Tuân Thanh: Tẩn anh ta cho tôi!
 


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện