Tống Tuân Thanh kéo cà vạt, đường nét gương mặt rõ nét, không biết anh đang nghĩ gì mà lại khẽ mỉm cười rồi mau chóng thu lại nụ cười đó, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Nhưng Dung Lê vẫn bắt giữ được biểu cảm nhỏ này của anh một cách chính xác.
Hiếm khi Tống Tuân Thanh trả lời câu hỏi riêng tư kiểu này: “Cũng kha khá, nhưng tôi chỉ từng hẹn hò với một cô gái theo đuổi mình.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nàng trợ lý được yêu mà sợ, vội vàng hóng tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Tôi bị đá.”
Giọng anh hờ hững, lạnh lùng, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia của cô, lặng lẽ quan sát với vẻ mặt điềm tĩnh.
Mọi người đều biết bây giờ anh đang lẻ bóng, rõ ràng câu hỏi này hơi dư thừa.
Nam phụ số ba vội vàng xu nịnh: “Thôi đừng nhắc tới chuyện này nữa, không nghĩ ra cô gái nào mà lại đá được luật sư Tống nhỉ!”
Cô nàng trợ lý cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ tò mò thôi mà!”
Tống Tuân Thanh hơi hếch cằm: “Có gì lạ đâu, chắc là vì không yêu thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra câu này, Dung Lê rụt vai lại, vội vàng ngẩng đầu lên thoải mái nhìn thẳng vào anh. Chia tay thì cũng chia rồi, không phải đa số cặp đôi đều thế à?
Mọi người lần lượt than thở: “Luật sư Tống đẹp trai nhường này, ai lại đành lòng vứt bỏ thế?”
“Tôi hơi muốn trở thành bạn gái luật sư Tống rồi đấy…”
“Có vẻ luật sư Tống vẫn chưa dứt tình với bạn gái cũ của anh ấy, không phải là ảo giác của tôi đâu nhỉ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhỏ giọng thì thầm, Tống Tuân Thanh hờ hững bưng ly rượu lên rồi nhấp nhẹ một ngụm.
Lâm Gia Lăng như đang cảm khái: “Có lúc không phải vì không yêu mà là có lý do không thể nói được.”
Câu nói ấy khiến mọi chuyện biến đổi bất ngờ, Dung Lê cúi thấp đầu, không ai có thể nhìn thấy sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt dưới hàng mi của cô.
“Ồ?” Tống Tuân Thanh đặt ly rượu xuống, khàn giọng bật cười: “Thế cô ấy cũng phải tới giải thích với tôi chứ.”
Tâm trí Dung Lê dao động, nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Chủ đề này cứ thế bị bỏ qua.
Sau khi tan tiệc, Dung Lê không đi theo xe, buổi tối ở thành phố Giang rất yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt, gió thổi hiu hiu, không lạnh như ban ngày.
Dung Lê nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nhớ tới quá khứ xa xăm.
Lần đó sau khi gặp mặt bạn bè của Tống Tuân Thanh, hai người không để tài xế đến đón mà chậm rãi dắt tay nhau đi bộ trên đường như bây giờ.
Dung Lê thấy lòng yên bình, thanh thản, cô bỗng dưng hỏi Tống Tuân Thanh: “Anh có chê em không?”
Phần lớn các cô gái khi yêu đều như vậy, luôn nhạy cảm và tự ti, lo lắng ngày nào đó sẽ bị ghét bỏ.
Tống Tuân Thanh cười, quệt sống mũi của cô rồi chỉ lên trời: “Em giống như vầng trăng trên trời kia vậy.”
Vầng trăng trên trời rất to, mờ mờ, quầng sáng dịu nhẹ dần dần làm mờ viền xung quanh, trông y như hòn đá mắt mèo lấp lánh.
Dung Lê bĩu môi: “Anh đang nói em cách anh rất xa đúng không?”
“Đâu.” Anh ôm mặt cô rồi dịu dàng hôn lên, nâng niu như thể báu vật: “Lê Lê, em là ánh sáng của anh.”
Miệng người đàn ông như được bôi mật, tuôn ra một đống lời âu yếm làm trái tim Dung Lê đập lỡ mất nửa nhịp: “Nhưng hình như em thật sự chẳng có gì ngoài khuôn mặt này cả.”
Tống Tuân Thanh cau mày, gợi ý giúp cô: “Thế em phải biểu hiện cho tốt vào!”
“?”
Người đàn ông lời ít ý nhiều: “Ở trên giường.”
Dung Lê cầm túi xách đánh anh: “Đồ lưu manh thối tha!”
Nhưng anh lại không hề để bụng: “Không phải đàn ông nên tỏ ra lưu manh với người con gái mình thích à?”
Dung Lê: “...” Cái logic quái quỷ gì thế này?
Hai người vừa nói vừa cười giống như những cặp đôi bình thường trên phố, không có áp lực hay phiền muộn nào. Đúng như trên mạng đã nói, yêu đương chính là một cách hay để giải tỏa áp lực.
…
Chiếc Cayenne lặng lẽ lái trên đường.
Tống Tuân Thanh hỏi: “Bây giờ có thay Kiều Hy được nữa không?”
Trước đó anh đã thấy Kiều Hy này hơi có vấn đề, nhưng không ngờ cô ta lại làm trò như vậy, lúc nào cũng gây sự. Ngày mai đã bắt đầu quay rồi, Tống Tuân Thanh lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho Dung Lê.
Trương Lực là trợ lý đặc biệt nên hiểu mấy chuyện công này rõ như lòng bàn tay, anh ta nhanh nhẹn trả lời: “Không thể, cô ta được bên đầu tư nhét vào, một mặt là vì cô ta có thực lực, mặt khác cô ta cũng có người chống lưng, hơn nữa cũng đã chuẩn bị công bố rồi.”
Bây giờ mà thay đổi diễn viên trong thời khắc mấu chốt này, đã thế còn là nữ chính, chắc chắn sẽ gây náo loạn một hồi, không những không làm tình hình chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại sẽ hạ thấp giá trị mong đợi của bộ phim này.
Tống Tuân Thanh yên lặng ba giây, thong thả điều chỉnh đồng hồ trên tay, thờ ơ nói: “Theo dõi cô ta sát sao cho tôi, đừng để cô ta giở trò vặt sau lưng.”
Lại đi về phía trước một đoạn, Tống Tuân Thanh nhìn thấy hai cô gái xách túi chậm rãi đi đằng trước. Nơi này cách khách sạn không xa, có lẽ họ muốn đi bộ tới đó.
Đêm đã khuya, anh ra lệnh: “Dừng xe.”
Dung Lê vốn còn đang cười đùa với Lâm Gia Lăng, đột nhiên cổ tay của mình bị một đôi tay mạnh mẽ túm lấy. Phản ứng đầu tiên của cô là tưởng mình bị cướp, nào ngờ vừa quay lại nhìn thì đã bắt gặp gương mặt trẻ trung, đẹp trai ngời ngời.
Lâm Gia Lăng cũng khó hiểu, cô ta tưởng Tống Tuân Thanh trăm công nghìn việc đã về từ lâu rồi chứ.
Tống Tuân Thanh ôm hờ lấy cô, không để cô thoát được khỏi vòng ôm của anh. Khoảng cách của hai người gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cả hai. Anh vẫn dùng loại nước hoa kia, mùi gỗ nhàn nhạt tràn xộc vào trong khoang mũi của cô.
Tống Tuân Thanh: “Cô Lâm, tôi bảo tài xế đưa cô về nhé!”
Lâm Gia Lăng gật đầu, Tống Tuân Thanh đã lên tiếng rồi, cô ta nào dám không nghe? Huống chi cô ta cũng có thể lờ mờ đoán ra được giữa hai người họ có khúc mắc. Chắc là kiểu yêu rồi chia tay, một người muốn níu kéo, còn người kia thì lại không chịu. Điều quan trọng là rõ ràng bên muốn níu kéo không có kinh nghiệm gì hết, cả ngày sầm mặt, đâu có cô gái nào chịu chứ.
Lâm Gia Lăng muốn chỉ tận tay giúp anh, nhưng ngẫm lại vẫn thôi vậy.
Dưới áp suất không khí thấp của Tống Tuân Thanh, có lẽ cô ta sẽ bị ngột ngạt chết mất.
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn lại Tống Tuân Thanh và Dung Lê.
Dung Lê hơi đứng thẳng người, muốn từ chối cái ôm của anh, nhưng anh lại giữ chặt eo cô làm cô dán sát vào mình.
“Tống Tuân Thanh, anh buông tôi ra! Bị người