Dung Lê cảm thấy dù mình có nhảy xuống sông Trường Giang cũng không rửa sạch nổi mất. Cô chỉ nhất thời lỡ mồm lỡ miệng, cũng đâu ngờ anh lại đang ở đó.
“Lúc gặp lại anh là anh đang nghe lén, bây giờ anh cũng đang nghe lén luôn. Đường đường là luật sư Tống nổi tiếng, đến khi nào anh mới có thể sửa được tật xấu này vậy?”
Cô biết mình đuối lý nên chỉ đành đổ hết mọi trách nhiệm lên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh mỉm cười bất đắc dĩ: “Quán cà phê khách đến khách đi, Lê Lê bá đạo như thế, không cho anh vào uống cà phê sao?”
“Vậy anh uống đi.” Cô không thèm cản anh đâu nhé.
“Bây giờ anh lại không muốn uống nữa rồi.” Tống Tuân Thanh nhướng mày nói: “Ngay cả anh cũng không biết mình có nốt ruồi dưới háng, sao em biết được hay vậy?”
Tên đàn ông thối này, không biết mới lạ đấy!
Nốt ruồi của anh, sao anh có thể không biết được?
Ý không nằm trong lời nói. Anh đang muốn cô thừa nhận cô đã từng làm “chuyện kia” với anh chứ gì?
Dung Lê nhìn anh rồi xua tay nói: “Anh về nhà tự cởi quần áo ra mà nhìn, tiện thể tán thưởng bản thân luôn, dù sao thì xưa giờ luật sư Tống vẫn luôn tự luyến lắm mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh rất hài lòng với bữa cơm lần trước em nấu, có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng mời em dùng bữa.”
Tống Tuân Thanh quyết định không trêu ghẹo cô nữa. Anh ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo cô đi. Lần này anh không dùng quá nhiều sức nhưng Dung Lê lại không tài nào vùng ra được.
Tất nhiên cô cũng không muốn giãy ra, bởi lẽ cô cũng có chuyện muốn nói với Tống Tuân Thanh.
Trương Lực đang đứng đợi trước xe, thấy hai người đi tới, anh ta cúi người mở cửa xe ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này bọn họ đi đến Minh Ký, có hai nhân viên đang đứng trước cửa khách sạn đợi bọn họ: “Sếp Tống, đều đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Tống Tuân Thanh gật đầu.
Cơm nước do tự tay Keta chuẩn bị, Tống Tuân Thanh là ông chủ đứng phía sau của nơi này, vẫn phải có chút bản lĩnh hô mưa gọi gió. Những món ăn Keta chuẩn bị lần này đều là những món thanh đạm, chủ yếu là các món chay.
Dù sao thì bình thường Dung Lê cũng không ăn bữa tối.
Nếu như bắt buộc phải ăn, chắc chắn cô sẽ không động đến đồ ăn mặn, ăn một bữa hai bữa thì sẽ không giữ được dáng nữa. Có thể chưa đợi được đến lúc tình hình trở nên tốt hơn thì đã hết thời rồi.
Dung Lê rất hài lòng, vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện này tôi không hiểu, tại sao anh lại không lập tức tung ảnh ra?”
Chỉ cần công khai ảnh của mèo con là tin đồn ắt sẽ tự biết mất, cần gì phải đợi lâu như thế. Mỗi một phút mỗi một giây đều là giày vò đối với cô, có rất nhiều lúc cô luôn cảm thấy mình sắp chết đuối trong nước bọt của mọi người rồi.
Tống Tuân Thanh: “Anh đang cố ý đợi dư luận dậy sóng.”
Dung Lê tức giận: “?”
Tống Tuân Thanh gắp một miếng thức ăn rồi thản nhiên nói: “Nếu không đợi thêm một lúc nữa, không đợi đến khi dư luận dậy sóng thì liệu sẽ có được hiệu quả tốt thế này không?”
Hiệu quả hiện giờ có thể nói là vượt qua dự tính ban đầu, cư dân mạng trên toàn quốc đều biết Kiều Hy trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Nghe nói công ty của Kiều Hy còn có ý định muốn cấm cô ta tham gia các sự kiện, phim ảnh, nhưng Kiều Hy đâu chịu bị ức hiếp, đền tiền xong thì đi huỷ hợp đồng.
Có lẽ cô ta sẽ không còn cơ hội lăn lộn trong giới giải trí này nữa.
Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Đánh rắn phải đánh dập đầu, liệu trước việc cũng phải thả từ từ. Trước tiên là lấy cá nhỏ tôm nhỏ ra làm mồi dụ. Tuy chuyện Kiều Hy chụp ảnh hãm hại em nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng vừa khéo, bữa tiệc lớn anh chuẩn bị phía sau cộng thêm gia vị cô ta tự thêm vào, anh tin chắc rằng sẽ càng ngon hơn.”
Dung Lê âm thầm giơ ngón cái về phía anh.
Dung Lê: “Thật ra để chứng minh tôi không ngược đãi mèo rất đơn giản, nhưng sao anh lại có thể nghĩ đến việc thu xếp sẵn cho mèo trước vậy?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động này là vì muốn cô giành được thiện cảm từ nhiều người qua đường.
Tống Tuân Thanh ngừng lại một chút, sau đó thẳng thắn nói: “Chuyện này em cần phải cảm ơn Lận Bình.”
Dung Lê: “...” Liên quan gì đến anh ta.
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Anh ta tặng thức ăn cho mèo, sao anh có thể chịu thua được? Nên đã dứt khoát thu xếp xong xuôi cho mấy con mèo đó.”
Giọng điệu của anh nhẹ bẫng, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường vậy.
Nét mặt của Dung Lê suýt chút nữa sụp đổ.
Anh là sếp lớn đấy, chút chuyện cỏn con đó cũng phải tự làm sao.
Nhưng tóm lại vẫn phải cảm ơn anh rất nhiều.
Nếu như không có anh, hoặc là lần này phòng quan hệ xã hội làm việc không ổn thoả thì dù Kiều Hy không phát ngôn gì, có thể cô sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
“Phải rồi, Tống Tuân Thanh, có chuyện này tôi muốn nói với anh, chuyện liên quan đến thực phẩm chức năng, Kiều Hy mập mờ tiết lộ không phải do cô ta làm. Còn nói cái gì mà nếu như tôi điều tra ra thì sẽ có điều bất ngờ.”
“Tôi không biết tại sao cô ta lại nói như thế, tóm lại tôi có cảm giác lần này cô ta không lừa tôi, nhưng tôi lại không nhớ ra mình đã gây thù chuốc oán với ai trong giới giải trí, có cần phải bôi nhọ tôi như thế không?”
Cái miệng nhỏ của cứ lẩm bẩm mãi, giọng nói pha chút dịu dàng, chau mày nghiêm túc suy nghĩ. Tống Tuân Thanh bỗng có một suy nghĩ không phù hợp với lúc này lắm, dáng vẻ này của Lê Lê thật sự đáng yêu chết mất.
Ý cười xuất hiện trên đôi môi anh: “Giờ thì cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là luật sư của em rồi à?”
Dung Lê: “?”
Luật sư thì có gì cô không dám thừa nhận chứ? Sự mờ ám trong giọng nói của anh khiến cô hoài nghi… điều Tống Tuân Thanh nói không phải là luật sư mà là bạn trai.
Dung Lê thấy hơi bất lực, trong mắt thoáng vẻ không thể tin nổi: “Tống Tuân Thanh, tôi cũng không phải kẻ không phân biệt được trắng đen, tôi vẫn rất tin vào năng lực làm việc của anh. Ngày trước không muốn để anh phụ trách vụ án của tôi chỉ đơn thuần là vì muốn giữ khoảng cách với anh thôi, tôi thấy hơi ngại.”
“Còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì… cảm thấy anh đã bị kéo vào trong rồi. Hơn nữa chẳng phải Lâm Tri Khê đã trả phí uỷ thác cho anh rồi sao? Tôi cũng đâu thể lãng phí lòng tốt của bạn thân tôi được?” Dung Lê nói rất chân thành.
“Nếu đã bị kéo vào trong rồi.” Giọng của Tống Tuân Thanh rất trầm, nghe có chút gợi cảm: “Hay là để nó vào sâu hơn chút nữa đi?”
Dung Lê: “....”
Cô rất hoài nghi người đàn ông này đang nghĩ về mấy thứ “tà răm”, nhưng vẻ mặt của anh lại không có một chút chòng ghẹo nào, đứng đắn đến kỳ lạ, cô cũng không có bằng chứng.
…
Lâm Gia Lăng cũng đã quay gần xong cảnh quay của mình rồi. Dung Lê là nhân vật chính nên còn phải qua vài ngày nữa mới có thể đóng máy.
Chiều ngày mai Lâm