Tính ra cũng chỉ là một câu chuyện sáo rỗng.
Dung Lê sinh ra trong gia đình bình thường, trước đây ba kinh doanh nhỏ, điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Sau này ba dần dần tới tuổi trung niên, rõ ràng đầu óc đã không theo kịp thời đại phát triển nhanh chóng hiện nay.
Thường dùng rượu để giải sầu, không làm ăn buôn bán gì nữa. Hứa Như Vân yêu chồng mình sâu đậm, cũng không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó nữa, có một buổi tối, hơn mười giờ, Dung Lê đang ngồi làm bài tập trước bàn, cửa đột nhiên bị mở ra.
Mặt ba ửng hồng sau khi uống rượu say, ông kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Dung Lê, xoa gò má Dung Lê: “Tiểu Lê, chúng ta sắp có tiền rồi!”
Dung Lê sững sờ: “Thật sao ạ?”
Ánh mắt ba hừng hực, tưởng tượng sau khi có tiền có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp như thế nào cho vợ con: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuyển sang một căn nhà lớn, ba và mẹ dẫn Tiểu Lê ra nước ngoài chơi có được không? Ba biết, Tiểu Lê muốn tới Đông Kinh ngắm hoa anh đào có đúng không? Lần trước con tới nhà Vi Vi, ánh mắt hâm mộ khi nghe Vi Vi kể về hoa anh đào đó!”
Dung Lê ngại ngùng mím môi.
Dung Vi là con gái của chú Dung Hướng Nam, Dung Hướng Nam kinh doanh kiếm được một khoản tiền nhỏ, dẫn vợ con tới Đông Kinh chơi. Sau khi về Dung Vi khoe khoang với Dung Lê tận mấy ngày, Dung Lê vui sướng nghe hết, như thể mình cũng tới nơi đó chơi vậy.
Hâm mộ thì hâm mộ thôi, chứ Dung Lê không nói suy nghĩ trong lòng với ba mẹ, cô không muốn gây thêm gánh nặng cho ba mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngoan ngoãn từ khi còn nhỏ, biết có những thứ không nên ao ước.
Nhưng ba lại nhìn ra được khát vọng của cô.
Ba vẫn đang tưởng tượng về bức tranh đẹp đó: “Ba với mấy người chú của con cùng đầu tư vào một dự án, liên quan tới app điện thoại, mỗi ngày chỉ cần cầm điện thoại ra đường là kiếm được tiền, con có biết không?”
Dung Lê lắc đầu, cô cảm thấy trên đời này không có chuyện tốt như thế.
Ba lại nói: “Con còn nhỏ nên không hiểu đâu, con có biết Tống Thị chứ?”
Cái này thì Dung Lê biết. Tòa nhà thịnh vượng nhất cao nhất ở thành phố Giang đều tài sản của Tống Thị, công trình gốc của Tống Thị cũng ở ngay thành phố Giang, hai chữ Tống Thị đại diện cho tiền tài vô cùng tận.
“Dự án này của bọn ba là Tống thị phát triển, cho nên Tiểu Lê à, con cứ yên tâm đi!” Ba mỉm cười hiền từ: “Đợi ba kiếm được nhiều tiền rồi sẽ để Tiểu Lê được sống cuộc sống tốt.”
Trong lòng Dung Lê cứ mong đợi mãi, nhưng cuối cùng không được sống cuộc sống tốt, mà chỉ đợi được tin tức gặp tai nạn xe qua đời của ba.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó cô còn quá nhỏ, chỉ nghĩ rằng ba qua đời do tai nạn xe bình thường thôi, mà dự án kiếm tiền kia thì lại thành công cốc.
Sau này khi ở bên Tống Tuân Thanh, Hứa Như Vân nói với cô: “Con biết tại sao ba con lại qua đời không? App điện thoại mà ông ấy tham gia vào kia là do Tống Thừa Giang phát triển đó, là bán hàng đa cấp, để kiếm tiền!!!”
Tống Thừa Giang là anh em ruột của Tống Thừa Nghĩa, khi đó hai người đều giữ cổ phần Tống Thị.
Hứa Như Vân gào thét: “Nếu không có cái app đáng chết kia, sao ba con lại bị cuốn vào đó được, lại đầu tư tất cả tài sản vào đó??”
Không đầu tư tất cả tài sản vào đó thì đương nhiên tinh thần cũng sẽ không hoảng loạn khi tuyệt vọng quá độ, sẽ không xảy ra tai nạn xe mà chết thảm.
Tất cả những điều này giống như một chuỗi logic hoàn hảo vậy.
Nếu Hứa Như Vân biết cô và Tống Tuân Thanh ở bên nhau thì sẽ không thể nào đồng ý được. Khoảng thời gian đó tinh thần Hứa Như Vân suy sụp mấy lần, ba Dung Lê đã qua đời, cô không muốn hại chết luôn cả mẹ của mình nữa, thế là chỉ đành nhịn đau chia tay.
May mà năng lực khôi phục của cô luôn rất mạnh, ba năm trôi qua, trong lòng gần như không còn vết thương nữa.
Thế nhưng, Tống Tuân Thanh lại nói muốn theo đuổi lại cô.
Sao cô có thể đồng ý được.
Dung Lê thở dài một hơi: “Máu chó quá phải không? Thực ra bình thường tớ cảm thấy tiểu thuyết đã máu chó lắm rồi, ai ngờ hiện thực chỉ càng máu chó hơn.”
“Tiểu thuyết còn có chỗ để đột phá, nhưng hiện thực lại là ngõ cụt.” Dung Lê xòe tay nhún vai: “Nhưng tớ lại cảm thấy khi đó tớ đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Bây giờ như thế này cũng rất tốt mà.”
Lâm Gia Lăng đáp lời: “Rất tốt chỗ nào chứ? Em cũng nghe lời mẹ em quá nhỉ, làm một em bé ngoan. Nhưng em không cảm thấy luật sư Tống rất vô tội sao? Vết thương mà anh ta phải chịu, ai có thể bù đắp được đây?”
Thật sự Dung Lê chưa từng nghĩ tới việc Tống Tuân Thanh vô tội thế nào. Bây giờ nghĩ lại, đúng là anh vô tội thật.
Cô tán tỉnh anh trước, sau khi theo đuổi được thì lại hời hợt nói lời chia tay.
Nhưng vấn đề là cô cũng không biết những vướng mắc đó. Nếu biết, cô chỉ ước gì có thể trốn đi thật xa.
Thực ra khi đó chủ động chia tay vẫn còn một nguyên nhân, Tống Tuân Thanh làm việc rất bận, vốn dĩ đã hẹn đi chơi với Dung Lê rồi nhưng lại cho cô leo cây.
Sau đó Dung Lê nhìn thấy anh và một người phụ nữ trẻ tuổi trò chuyện trong quán cà phê, nói cười vui vẻ.
Phản ứng đầu tiên của cô khi đó là: Anh ấy ngoại tình rồi, tốt quá.
Như vậy thì cô không cần gánh gánh nặng quá lớn nữa, chia tay cũng là điều đương nhiên hơn. Cô sẽ không còn áy náy, sẽ không cảm thấy mình có lỗi với lòng tốt của Tống Tuân Thanh.
Sau này khi đề nghị chia tay, cô không hỏi người phụ nữ kia rốt cuộc là ai, Tống Tuân Thanh không hề biết chuyện này, càng chưa từng giải thích. Một khoảng thời gian rất dài Dung Lê đều mặc định là Tống Tuân Thanh từng ngoại tình.
Mãi tới khi chia tay rất lâu sau, cô vô tình nhìn thấy người phụ nữ kia ở trên báo, mới biết họ chỉ là quan hệ công việc.
Dung Lê nói nhàn nhạt: “Đã qua cả rồi.”
Lâm Tri Khê lắc đầu: “Không qua nổi đâu.”
Dung Lê: “?”
Lâm Tri Khê: “Đâu phải hai người không biết thủ đoạn của Tống Tuân Thanh trên thương trường đâu? Người tàn nhẫn bá đạo như vậy, sao có thể nói qua là qua được, có lẽ bây giờ đang gây dựng từng bước đấy. Tóm lại, Lê Lê, cậu không đấu lại được luật sư Tống đâu!”
Tiếp theo đó, Lâm Tri Khê lại bổ sung thêm: “Thuyền Lê Thanh chắc chắn là thật, Lê Lê cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc thôi!”
Dung Lê kể câu chuyện bi thương này xong, cô còn tưởng rằng bầu không khí sẽ rất buồn bã. Nhưng nào ngờ lúc này Lâm Tri Khê vẫn hoạt bát như vậy, là cô nghĩ nhiều rồi.
Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhớ lại cũng sẽ không cảm thấy buồn bã.
Lâm Gia Lăng bình tĩnh hơn Lâm Tri Khê nhiều: “Lê Lê, em có từng tìm luật sư Tống để nói về chuyện này chưa? Có thể hai người cùng ngồi xuống bàn bạc là sẽ có cách giải quyết thôi.”
Dung Lê lắc đầu: “Làm gì có cách giải quyết nào chứ, cũng đâu phải hai người không biết trạng thái tinh thần của mẹ em đâu.”
Lâm Gia Lăng và Lâm Tri Khê thở dài một hơi, nhất thời không nói gì. Hình như tạm thời không có cách nào tốt thật.
Không biết từ bao giờ, Dung Lê đã uống hai ly rượu.
Lại nói chuyện thêm một lúc, cô muốn đi WC, một mình cô bước về phía trước, tiện thể dặm lại lớp trang điểm trước gương. Cho dù không ai nhìn thấy thì lúc nào cũng phải tinh tế tỉ mỉ.
Trên đường về phòng VIP thì lại gặp hai tên đàn ông lưu manh nhuộm tóc vàng chóe, trông y hệt mấy tên du côn.
Dung Lê xinh đẹp, cho dù ánh đèn mờ ảo cũng có thể cảm nhận được làn da cô trắng nõn mịn màng, chiếc áo lông trong áo khoác bó sát thân, tôn lên thân hình nóng bỏng của cô.
Đầu óc Dung Lê choáng váng, mắt híp lại.
“Em gái chơi cùng với anh đi?”
Một tên đàn ông khác đi tới trước mặt: “Người đẹp, đẹp thế này sao lại đi một mình thế? Tối nay anh trai uống rượu với em được không?”
Dung Lê khinh thường nhếch khóe môi: “Cút ra.”
Thứ rác rưởi nào cũng dám tới gần cô ư, đây còn là quán bar mà Lâm Tri Khê lựa chọn cẩn