Tuỳ Ý Đắm Chìm

Chương 6


trước sau


Dung Lê vẫn luôn rất dứt khoát, không nói gì nhiều mà đi luôn.
 
Tống Tuân Thanh thông qua camera nhìn thấy người phụ nữ đi trên đôi giày cao gót rời khỏi văn phòng luật mà không quay đầu lại. Anh cười khổ, trong lòng anh từng đau khổ cầu xin cô quay đầu rất nhiều lần, chỉ cần cô quay đầu nhìn anh một cái, anh sẽ có thể buông xuống tất cả sự kiêu ngạo, vẫn yêu thương cô như trước đây, xem cô như báu vật trong tim.
 
Nhưng cô không hề làm thế, cô không lưu luyến dù chỉ là một chút, cho dù bây giờ có tồi tệ đến mức nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Tuân Thanh đứng lên, anh vắt áo khoác âu phục lên khuỷu tay, dọn dẹp bàn làm việc xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.
 
Luật sư thực tập Đàm Tuệ bưng cà phê đi vào. Thiên Cạnh là văn phòng luật nổi tiếng nhất thành phố Giang, cơ hội thực tập cũng rất khó giành được. Lúc trước cũng phải khó khăn lắm Đàm Tuệ mới vào đây được, cô gái này mới tốt nghiệp, vẻ ngoài xinh đẹp còn giỏi ăn nói nên mọi người rất thích, xứng đáng được gọi là “trái vui vẻ” của văn phòng luật.
 
Chuyện cô ta thích Tống Tuân Thanh cũng là bí mật mà mọi người đều biết nhưng không nói ra.
 
Buổi sáng Đàm Tuệ luôn bưng cho Tống Tuân Thanh một tách cà phê, thỉnh thoảng trời mưa sẽ giúp anh mang ô, buổi trưa sẽ mang cơm hộp cho anh, đều là những quan tâm nhỏ bé. Cô ta không nói ra, Tống Tuân Thanh cũng vờ như không nhìn thấy, vì mấy cô gái nhỏ tuổi rất dễ ngượng ngùng.
 
“Luật sư Tống uống cà phê đi ạ.”
 
Tống Tuân Thanh hờ hững nhìn thoáng qua tách cà phê, cau mày nói: “Sau này cô đừng mang cà phê đến cho tôi nữa.”
 
Đàm Tuệ thoáng sửng sốt, cô ta cứ tưởng dần dà chắc chắn có thể khiến Tống Tuân Thanh động lòng, chỉ cần bản thân chịu kiên trì. Tống Tuân Thanh đã độc thân lâu lắm rồi, không người đàn ông nào có thể đỡ được sự tấn công dịu dàng của phụ nữ. Huống hồ cô ta thấy bản thân cũng khá ưa nhìn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Tuệ hỏi: “Tại sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tống Tuân Thanh nở nụ cười lễ độ và khiêm tốn: “Đừng làm thế, tôi sẽ không động lòng đâu.”
 
Anh nói thẳng như thế khiến Đàm Tuệ hơi thay đổi sắc mặt. Trong khoảng thời gian đến văn phòng luật, cô ta đã lén dò hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Tống Tuân Thanh trước đây, nghe mấy luật sư thân thiết với anh nói rằng anh từng hẹn hò, mối tình đó chỉ kéo dài hơn một tháng, nhưng người phụ nữ đó lại rất quan trọng với anh.
 
Vì thế nên Đàm Tuệ cũng chẳng để tâm, mối tình một tháng có thể khó quên đến mức nào chứ?
 
Đàm Tuệ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Luật sư Tống, anh cần gì phải khẳng định như thế chứ, không phải trước đây anh vẫn động lòng với người yêu cũ à?”
 
Tống Tuân Thanh là một anh chàng tài giỏi đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, cô ta không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.
 
“Cô ấy thì khác.” Nhớ đến người đó, Tống Tuân Thanh nở nụ cười châm chọc, nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh: “Tôi động lòng với cô ấy chỉ mất chưa đến một tuần.”
 
Có vài người, có vài mối tình, có vài cơ hội, đã qua rồi nghĩa là đã qua, không thể cưỡng cầu.
 
“Luật sư Tống, em cũng có thể mà.” Đàm Tuệ cười dịu dàng, trên khuôn mặt trẻ tuổi ngây thơ tràn đầy ý chí chiến đấu, chỉ cô gái trẻ tuổi thế này mới có sự can đảm như thế, Tống Tuân Thanh cũng từng nhìn thấy nó từ Dung Lê.
 
Ở đại học Tây Xuyên, hai người họ cũng không phải quan hệ thầy trò thật sự, Dung Lê chỉ thích đến dự thính giờ của anh, chống cằm làm một cô gái mê trai ngoan ngoãn.
 
Ở trong mắt anh, Dung Lê chỉ là một ngôi sao nữ kiêu ngạo tuỳ hứng từ trên trời rơi xuống, dù cô cố hết sức theo đuổi thì Tống Tuân Thanh cũng chẳng quan tâm đến cô.
 
Nhưng cuộc sống vốn luôn yên tĩnh của anh lại bị cô gái đột nhiên xuất hiện này làm xáo trộn.
 
Có một lần đứng lớp xong, anh hỏi mọi người còn có vấn đề gì không. Dung Lê lập tức đứng lên, cô đeo khẩu trang rất to, mái tóc dài xoã xuống trông cực kỳ có khí thế. Cô ngồi ở hàng cuối cùng nên trước đó cũng không ai chú ý đến cô.
 
Cô như liều mạng hỏi ra một câu: “Em muốn hỏi khi nào mới có thể theo đuổi được thầy?”
 
Lúc đấy cả phòng học vang lên đều kinh ngạc ồ lên, Tống Tuân Thanh tái xanh cả mặt, muốn đuổi cô gái gan to bằng trời này ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Anh ổn định lại tâm trạng, sau đó cất lời: “Bạn sinh viên, em ngồi xuống trước đã, tiết pháp luật của chúng ta chỉ trả lời những vấn đề có liên quan đến pháp luật thôi.”
 
Bây giờ nghĩ lại, anh không đuổi cô ra ngoài cũng là vì sợ khiến các sinh viên khác chú ý, làm lộ thân phận của cô. Anh là người khá khó tính, không thích người khác ba lần bảy lượt khiêu khích mình, mà chuyện anh nể mặt cô thực ra cũng là đang để cô thừa cơ lợi dụng.
 
Đêm hôm đó, anh mơ thấy Dung Lê với mái tóc dài buông xoã, cô nói với dáng vẻ vô cùng thất vọng: “Tống Tuân Thanh, tôi sẽ không thích anh nữa, cũng sẽ không làm phiền anh nữa. Khoảng thời gian này đã mang đến phiền phức cho anh rồi, sau này chúng ta đường ai nấy đi, anh đã hài lòng với kết quả như thế chưa?”
 
Cả người anh thấm ướt mồ hôi lạnh, cố gắng tỉnh lại, anh giơ tay về phía hư không, nghe rõ ràng câu “đừng” mà mình nói.
 
Sau đó hai người ở bên nhau.
 
Khi đó anh muốn nhanh chóng kết hôn, giữ cô lại bên cạnh.
 
Khi đó anh thầm hứa hẹn rằng sẽ chỉ yêu một cô gái.
 
Nhớ tới những điều này, nét mặt Tống Tuân Thanh cũng trở nên dịu dàng hơn, anh cầm bút gõ bàn, cất lời: “Đàm Tuệ, đừng lãng phí thời gian vào tôi, bởi vì…” Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, làm nổi bật xương cằm góc cạnh sắc bén: “Tôi sắp có người yêu rồi.”
 
Đàm Tuệ không nhịn được mà trợn tròn mắt: “Luật sư Tống, người yêu cũ của anh trở về rồi sao?”

 

 
Dung Lê về đến nhà, cô vứt bừa điện thoại sang một bên, trong lòng tức anh ách.
 
Không ngờ Tống Tuân Thanh còn nói không quen ai tên Dung Lê? Chẳng lẽ anh hận cô đến mức này? Thật ra cô suy đi nghĩ lại, việc lấy được vai nữ phụ của phim “Nụ hôn tình ái” suy cho cùng cũng là công lao của Tống Tuân Thanh.
 
Anh huỷ hợp đồng với Chu Thư Từ vì cô ta chọc giận Dung Lê, anh làm vậy là đang trả thù cho cô. Dù thế nào thì ngọn nguồn của chuyện này đều bắt đầu từ cô. Cô đến văn phòng luật tìm anh là muốn hỏi rõ sự việc, sau đó nói cảm ơn. Dù từng hẹn hò, nhưng Dung Lê đã hoàn toàn buông bỏ, cô không sợ đối mặt với anh.
 
Sau khi bị chặn cửa không cho vào, Dung Lê đã hoàn toàn hiểu rõ, cô nghĩ nhiều quá rồi, người ta làm gì quan

tâm đến cô chứ. Mà thật ra như thế cũng tốt, không có quá nhiều vướng víu, cô cũng vui vẻ nhàn hạ.
 
Tuần sau có job làm MC cho một chương trình kinh doanh, Dung Lê đã hứa với chị Tất sẽ đi. Cô thử kiểm tra cân nặng, bốn mươi sáu cân, vẫn hơi béo. Quả nhiên khoảng thời gian này cô đã quá buông thả, mặc đầm dạ hội chắc chắn không được đẹp. Cả tuần Dung Lê đều không đi ra ngoài, ở nhà tập thể dục giảm cân một cách điên cuồng.
 
Đến ngày làm MC, quả nhiên Dung Lê đã giảm được hai cân rưỡi, cô rất hài lòng.
 
Đây là buổi đối thoại cao cấp về đầu tư phần mềm xách tay do Chủ tịch Thanh Lâm tổ chức, những người tham gia đều là nhân vật lớn có máu mặt trong ngành phần mềm, ai cũng mặc vest đi giày da, trò chuyện vui vẻ.
 
Tổng cộng có bốn MC, hai nam hai nữ, thật ra hoạt động trao đổi thế này không có nhu cầu giải trí, không cần quá khắt khe trong chuyện chọn MC, chủ yếu là thuê mấy MC nổi tiếng cho có, lúc tung tin cũng có thể diện hơn.
 
Kịch bản dẫn chương trình rất ngắn, đã được gửi đến chỗ của Dung Lê từ hai ngày trước, không cần dẫn chương trình ngoài kịch bản, chỉ cần làm quen là được. Về mặt này Dung Lê khá chuyên nghiệp, trí nhớ rất tốt, nên cô gần như đều đã thuộc lòng.
 
Nhưng khi đến nơi, quản lý lại cau mày nói với cô: “Cô Dung, tạm thời nơi này chỉ cần hai MC thôi.”
 
“Thế…?”
 
Thật ra Dung Lê cũng không muốn tham gia hoạt động này cho lắm, cô chỉ thấy khó chịu thôi. Dù sao cũng đã chuẩn bị vất vả cả một tuần, bên đối tác không có tinh thần làm theo thỏa thuận thế này khiến người ta rất tức giận.
 
“Chúng tôi đã tạm thời sắp xếp hoạt động giao lưu với ngôi sao, đến lúc đó sẽ có một vài hoạt động giao lưu cần cô đảm nhiệm, cô Dung, cô có thể đồng ý với chúng tôi không?” Quản lý này khoảng ba mươi tuổi, cũng rất chất phác, còn nói thêm: “Tiền thù lao sẽ không thay đổi.”
 
Dung Lê không có ý kiến gì, cô thấy thế đơn giản hơn nhiều. Hoạt động giao lưu không mất bao nhiêu thời gian là có thể đi về, vẫn lấy được tiền thù lao tương tự, thế chẳng phải vẫn lãi sao.
 
Sau khi đồng ý, cô liền được dẫn tới phòng trang điểm sau cánh gà, bên đối tác đã chuẩn bị trước váy dạ hội, là một bộ váy ngắn màu đỏ tươi, bên trên thắt eo có hoa văn màu tối, trông rất đẹp, nhưng mà trông cứ hơi kỳ kỳ.
 
Đợi Dung Lê trang điểm và thay váy xong, cô mới hiểu rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào.
 
Váy đúng là rất đẹp, nhưng nó quá ngắn. Dung Lê từng đi thảm đỏ rất nhiều lần, cũng từng tham gia vô số hoạt động, chỗ nào hở được cũng đã hở rồi, nhưng cô chưa từng mặc váy ngắn thế này bao giờ, giống như chỉ cần hơi cúi người sẽ để lộ mông vậy. Cô phải mặc quần an toàn bên trong mới yên tâm là không bị hớ hênh.
 
Cô nhìn gương một lúc, dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ trong gương đẹp như yêu tinh, đôi chân cô thẳng tắp thon dài, lại còn trắng nõn, đôi môi đỏ mọng mím lại, mang theo một cảm giác quyến rũ khác biệt.
 
Hai MC đã đi ra ngoài, cô ở cánh gà đợi lên sân khấu, lúc này có một ngôi sao nữ đến, chính là Lâm Gia Lăng. Thật ra Lâm Gia Lăng cũng không được xem là ngôi sao, bây giờ chỉ là một hotgirl mạng thôi. Rất lâu trước đây cô ta từng quay hai bộ phim điện ảnh, độ nổi cũng bình thường, sau đó cô ta buông thả trên Weibo, post ảnh giường chiếu của mình, qua lại với nhiều người đàn ông, chụp một vài bức ảnh hở hang cay mắt.
 
Mà Lâm Gia Lăng lại đang mặc cái váy giống như đúc chiếc váy trên người cô.
 
Dung Lê thoáng sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cô và Lâm Gia Lăng hoàn toàn không đi cùng một con đường, dù cô xinh đẹp, nhưng cuộc sống riêng tư của cô vô cùng bảo thủ, chưa từng có scandal trong chuyện quan hệ nam nữ. Lát nữa cô xuất hiện cùng Lâm Gia Lăng, còn mặc cái váy hở hang như thế, nếu tung tin lên mạng, những bài báo kia sẽ viết về cô thế nào đây?
 
Nghĩ vậy, cô định gọi điện thoại cho chị Tất.
 
Lâm Gia Lăng ung dung cất lời: “Dung Lê, ánh mắt đó của cô là sao? Khinh thường tôi à?”
 
Dung Lê bấm tắt điện thoại, cười nhạt: “Khinh thường gì chứ, suy cho cùng chúng ta cũng đều kiếm tiền bằng sắc đẹp thôi.” Cô cong môi: “Tôi vốn đến đây làm MC, khi nãy đột nhiên đổi tôi thành khách mời, bây giờ lại gặp được chị nên tôi mới thấy bất ngờ.”
 
Lâm Gia Lăng lắc đầu, váy cô ta mặc không vừa người cho lắm, làm lộ vóc người nở nang tràn đầy nữ tính của cô ta, cô ta ồ lên một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
 
“Gì cơ?”
 
“Ngôi sao đúng là ngu ngốc.” Lâm Gia Lăng nói: “Cô bị lừa rồi còn không biết à? Tôi đến đây là để bán nhan sắc một cách quang minh chính đại, còn cô rõ ràng là ngu ngốc, khi bọn họ nói không cần cô làm MC thì cô phải hiểu rồi chứ. Hoạt động lớn thế này, trình tự đã sắp xếp từ trước sao có thể thay đổi giữa chừng được.” Cô ta tặc lưỡi, cuối cùng tổng kết: “Cô vẫn còn ngây thơ quá.”
 
Dung Lê chợt thấy hơi buồn cười, đây là lần đầu tiên có người khen cô ngây thơ đấy. Một năm gần đây cô sắp bị dân mạng mắng phát điên rồi, mọi người đều nói cô mưu mô, hay giở trò, viết bài linh tinh từ những tin tức xấu không biết từ đâu ra.
 
Cô đang định nói gì đó thì đột nhiên hít mũi một cái.
 
Lâm Gia Lăng nói: “Cô mau về đi, đừng để ngày mai lại lên hot search.” Cô ta châm điếu thuốc đặt lên đôi môi đỏ ửng: “Trở về nhớ uống thuốc cảm, sức khoẻ của ngôi sao lớn còn đắt hơn vàng nữa mà.”
 
Dung Lê dùng tay che miệng mũi, không nhịn được mà hắt xì một cái.
 
Dù váy rất ngắn, nhưng trong phòng trang điểm có máy sưởi. Dưới tình huống này cũng có thể bị cảm được, Dung Lê ngày càng khâm phục sức khoẻ của mình rồi.
 
“Nhưng chuyện ở đây thì sao?”
 
“Tôi sẽ lo liệu giúp cô.” Lâm Gia Lăng nhả ra một vòng khói thuốc: “Cô mau đi đi.”
 
Dung Lê nhìn Lâm Gia Lăng bằng ánh mắt khen ngợi, không ngờ cô ta lại có nghĩa khí như thế.
 
“Cảm ơn.” Dung Lê cũng thấy hơi đau đầu, vẫn nên trở về thì tốt hơn. Cô đang định đi vào thay quần áo thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng trang điểm bị người bên ngoài đá văng, cô không ngờ tình huống bất ngờ lại diễn ra nhanh như thế.
 
Tiếng nhạc trong phòng tiệc, tiếng trò chuyện xôn xao của mọi người quanh quẩn bên tai Dung Lê lúc này như mất đi sự chân thực.
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện