Tuỳ Ý Đắm Chìm

Chương 7


trước sau


Trong phòng tiệc rất náo nhiệt, Tống Tuân Thanh vẫn luôn ghét những nơi thế này, nhưng Tống Thừa Nghĩa không khoẻ không thể đến đây nên bảo anh đến thay. Ông cụ bận rộn cả năm trời, gần đây cũng mệt mỏi đến mức phát bệnh.
 
Nói anh đầu tư thì còn được, chứ anh không có hứng thú tham gia các hoạt động thương mại thế này. Nhưng nhà họ Tống gia nghiệp to lớn, đầu tư đủ các mặt, mấy ngày trước ông cụ còn mở một chuỗi khách sạn cao cấp, còn kinh doanh cả bất động sản.
 
Trong thời đại tư bản thống trị, nhà họ Tống chính là một gốc đại thụ vững chắc ở thành phố Giang. Vì để đảm bảo, Tống Thừa Nghĩa còn phát triển kinh doanh ra nước ngoài. Tống Thừa Nghĩa chỉ có một đứa con trai là anh, sau này anh cũng phải xử lý những việc này, đúng là chỉ nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh thích công việc liên quan đến luật pháp, cũng đã có được chút thành tựu. Tiếc là Tống Thừa Nghĩa đã lớn tuổi, e rằng sau này anh cũng không thể tiếp tục tự do thế này nữa.
 
Chủ tịch Thanh Lâm đích thân đi tới nghênh đón: “Luật sư Tống, đã lâu không gặp.”
 
Tống Tuân Thanh gật đầu: “Đúng thế.”
 
Công ty Thanh Lâm là nhà phát hành phần mềm, dẫn đầu cả nước về nghiên cứu phần mềm. Tống Thị vẫn luôn muốn hợp tác với Thanh Lâm, dù sao nếu muốn đặt chân vào nghề này thì phải tìm được một con dê đầu đàn.
 
Tống Thừa Nghĩa đặc biệt căn dặn Tống Tuân Thanh phải giao lưu với chủ tịch Thanh Lâm nhiều hơn, dù sao Tống Tuân Thanh cũng có khả năng đánh giá độc đáo, để anh phán đoán trước xem có cần thiết hợp tác không.
 
Vì lý do đó, khi chủ tịch Thanh Lâm cố ý giới thiệu dự án, cũng bày tỏ ý muốn hợp tác, Tống Tuân Thanh cũng chú ý lắng nghe hơn.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau sân khấu vang lên tiếng xôn xao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vô tình nhìn tới, đầu tiên là thấy một người đàn ông mặc đồ lao động cũ nát, hành động điên cuồng đi nhanh về phía cánh gà. Nếu anh nhớ không lầm thì nơi đó là phòng trang điểm của nhân viên.
 
Sau đó rất nhiều người cũng đi về phía cánh gà.
 
Tống Tuân Thanh cười nhạt tiếp tục nói chuyện, một cô gái trẻ tuổi mặc váy dạ hội kéo tay bạn trai, vừa nói vừa đi đến phòng trang điểm: “Hình như có một ngôi sao nhỏ bị một tên đàn ông biến thái làm phiền.”
 
Người bạn trai hỏi: “Ai cơ?”
 
“Hình như tên là Dung gì đó…”
 
Tống Tuân Thanh đang bưng ly rượu cụng ly với chủ tịch nghe thấy thế, nụ cười trên mặt anh thoáng chốc cứng đờ. Anh cau mày, lập tức đặt ly rượu xuống.
 
“Tống, cậu có đang nghe không vậy?” Không đợi ông ta kịp phản ứng, Tống Tuân Thanh đã chạy đi mất, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng chợt trở nên vô cùng luống cuống.
 
Tống Tuân Thanh đi qua vô số người, chậm rãi chen vào bên trong, chỉ thấy được một chút. Dung Lê mặc một bộ váy dạ hội rất ngắn, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vóc dáng với làn da trắng nõn như ẩn như hiện, bên cạnh là một ngôi sao phẩm chất không tốt, nghe nói thường xuyên phóng đãng trên Weibo.
 
Tống Tuân Thanh mím chặt môi, con ngươi co rụt lại. Người phụ nữ này đúng là đáng chết, dám mặc đồ như thế trước mặt mọi người!
 
Khi anh chen hẳn vào phòng trang điểm mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lúc này người đàn ông mặc đồ lao động vừa đi nhanh qua bên cạnh anh đang nửa quỳ trước mặt Dung Lê, hàng lông mày đen rậm dựng đứng, trong mắt như có ngọn đuốc: “Dung Lê, anh yêu em! Anh sẵn sàng yêu em bằng cả mạng sống của mình!!”
 
Người đàn ông ngày càng đến gần Dung Lê, như thể đang gần cô trong gang tấc, Dung Lê cau mày tỏ vẻ kháng cự, nhưng người đàn ông này lại nặng nề như cái chuông khổng lồ, dù đẩy thế nào cũng không được.
 
“Dung Lê, anh thích em từ khi em debut rồi, anh có tất cả những bức ảnh của em đây!!!” Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông hằn những tia đỏ: “Bây giờ em không nổi tiếng bằng trước kia nữa, em đi theo anh đi! Anh đã yêu em tám năm rồi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Dung Lê, anh thật sự rất yêu em, có lẽ trên đời này không còn ai hiểu rõ em như anh đâu.”
 
Dường như cảm nhận được sự phản kháng của Dung Lê, nét mặt người đàn ông càng hung hăng hơn, hàng lông mày đen rậm như hai con sâu róm động đậy một cách khó chịu trên mặt anh ta.
 
Người đàn ông dứt khoát ôm lấy eo Dung Lê, đôi tay tựa như một cái gọng sắt, Dung Lê có làm thế nào cũng không thoát ra được. Dung Lê thấy cổ họng hơi ngứa, cô hắt hơi một cái, vô thức thả lỏng người khiến người đàn ông càng giữ chặt lấy mình hơn. Dung Lê cũng không dám chọc giận người đàn ông này, vì trong túi anh ta có dao, trông có vẻ là đến có chuẩn bị.
 
Người vây quanh ngày càng nhiều hơn, nhưng không ai dám tới cứu. Người ở đây không giàu cũng sang, ngôi sao nhỏ lỗi thời như cô cũng chỉ là đồ chơi trong mắt những người đó thôi.
 
Lâm Gia Lăng cảm thấy không ổn lắm, cô ta lập tức đi tới muốn kéo người đàn ông kia ra. Nhưng người đàn ông kia như bị ma nhập vậy, đẩy mạnh cô ta sang một bên, Lâm Gia Lăng ngã nhào xuống đất, người đàn ông lạnh lùng mắng: “Loại kỹ nữ khốn kiếp.”
 
Người đàn ông di chuyển tay lên trên, trong mắt chứa đựng sự si mê vì yêu mà không thể có được. Dung Lê đánh mạnh lên mặt anh ta mà anh ta vẫn không chút dao động, cô không nhịn được muốn bật khóc, huyệt thái dương giật đùng đùng. Ở đằng xa, cô nhìn thấy nhân viên an ninh đang nhanh chóng tới đây, hy vọng của cô ngày càng đến gần… Kiên trì thêm một chút nữa thôi, chỉ mấy giây nữa thôi.

 
Trong mắt Dung Lê có nước mắt tuôn ra, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
 
Không ngờ chuyện khiến cô phát tởm kia lại không diễn ra, cô nghe thấy người đàn ông đau đớn hét lên, sau đó bị đá ngã xuống đất. Cả người anh ta co lại, rõ ràng là đang đợi bị đánh.
 
Cùng lúc đó, một chiếc áo khoác âu phục mỏng lạnh khoác lên vai cô, tựa như che đậy sự lúng túng của cô.
 
Tống Tuân Thanh không hổ danh là người từng học tán thủ và Thái Cực quyền, ra chiêu tốc độ, nhanh chóng, chuẩn xác, hung ác, anh như đang trút giận, đánh đến mức

người đàn ông kia trầy da tróc thịt, liên tục xin tha. Còn Tống Tuân Thanh thì vẫn không dừng tay, giữ chặt người đàn ông ở bên cạnh mình, hai tay lần lượt đánh ra, đánh đến mức người đàn ông nổ đom đóm mắt.
 
Dung Lê như sợ đến mức ngơ ngác, ngây người nhìn Tống Tuân Thanh đánh tên đàn ông biến thái kia.
 
Lúc này nhân viên an ninh đều đã đến nơi, với dáng vẻ này của Tống Tuân Thanh, lát nữa chắc chắn không đánh chết cũng sẽ khiến đối phương tàn phế. Gây ra án mạng sẽ là chuyện lớn mất, thế là mấy người đàn ông cao to vội vàng cùng nhau kéo Tống Tuân Thanh lại, báo cảnh sát.
 
Tống Tuân Thanh đứng lên, đôi mắt anh lạnh lùng như đóng băng, anh giơ tay lau vết máu ở khoé miệng của mình, kéo Dung Lê rời khỏi phòng trang điểm, sau đó rời khỏi đại sảnh. Anh gọi điện thoại cho Trương Lực, Trương Lực sẽ nhanh chóng đến nơi, giúp anh xử lý chuyện ở đây.
 
Tống Tuân Thanh kéo tay cô đi về phía thang máy, xuống thẳng bãi đỗ xe. Ngồi vào xe Cayenne màu đen, Tống Tuân Thanh lập tức mở điều hoà, tốc độ rất nhanh nên Dung Lê cũng không cảm thấy lạnh.
 
Tống Tuân Thanh không nói một lời, dáng vẻ lạnh lùng đến mức hơi đáng sợ.
 
Dung Lê lấy lại được chút bình tĩnh rồi mới nói: “Luật sư Tống, anh có thể ra ngoài một lát không?” Cô nâng tay lên ý bảo anh nhìn túi xách trong tay mình, đó là quần áo của cô. Lúc bọn họ đánh nhau, Lâm Gia Lăng đã dọn dẹp phòng thay đồ, để quần áo của cô vào túi rồi đưa cho cô: “Tôi muốn thay quần áo.”
 
Cô nở nụ cười tự giễu: “Nếu chúng ta nói chuyện với dáng vẻ thế này, e là không được lịch sự đâu đúng không.”
 
Sắc mặt Tống Tuân Thanh xanh mét, rõ ràng có ý không vui. Anh xoay người Dung Lê sang, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt Dung Lê trong veo, vẻ hốt hoảng và chật vật khi nãy đã biến mất từ lâu. Còn con ngươi đen nhánh của anh thì lại chứa đựng nước ngầm dao động.
 
Anh nắm lấy cằm cô, không nể tình chút nào: “Nếu em để ý tiếng tăm thì sao lại mặc váy thế này.” Tống Tuân Thanh quan sát cô một lượt bằng ánh mắt dò xét. Nét mặt anh vô cùng lạnh lẽo, rất nhiều đàn ông xung quanh đều thấy cô mặc cái váy này, khiến anh rất khó chịu.
 
Tống Tuân Thanh cười khẩy, động tác đóng cửa xe rất mạnh bạo, để không gian trong xe lại cho Dung Lê.
 
Lúc thay quần áo, Dung Lê còn đang nghĩ, hành động của Tống Tuân Thanh rõ ràng không phải hoàn toàn không có tình cảm với cô, thậm chí có thể nói là yêu sâu đậm.
 
Tống Tuân Thanh đứng bên ngoài hút hết một điếu thuốc, Dung Lê mới mặc quần bó xong, sau đó lại mặc thêm áo lông và áo khoác dạ dày, cô không cởi cái váy kia ra vì sợ bị chụp lén trong bãi đỗ xe. Áo khoác rất dài, cài cúc áo vào là sẽ không khác gì lúc đến đây.
 
Thay quần áo xong, mái tóc dài của Dung Lê hơi rối, cô chải lại tóc, tô lại son, bất cứ lúc nào cũng phải giữ vẻ xinh đẹp. Sau khi làm xong cô mới gõ cửa kính, bảo Tống Tuân Thanh đi vào.
 
May mà có Tống Tuân Thanh ở đây, nếu không cô không tưởng tượng nổi sẽ xảy ra chuyện gì. Để thật lòng cảm ơn bạn trai cũ này, cho nên cô lập tức giải thích tại sao lại ăn mặc hở hang như thế, thật ra là cô bị người khác lừa, người đàn ông biến thái kia đến làm phiền cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cô cũng là một ngôi sao, luôn sẽ có mấy người hâm mộ cuồng nhiệt.
 
Chỉ không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên biến thái tinh thần gần như không được bình thường.
 
“Hôm nay cảm ơn anh.” Giải thích xong, Dung Lê nhẹ nhàng tổng kết: “Luật sư Tống vẫn là một người chính nghĩa như thế.”
 
Cô liên tục gọi luật sư Tống, mọi người cũng gọi anh như thế, nhưng chưa từng khiến anh thấy mất tự nhiên như bây giờ, giống như vô hình trung kéo dài khoảng cách vậy, trong khi trước đây quan hệ của hai người vốn dĩ rất thân mật.
 
“Dũng cảm làm việc nghĩa là nghĩa vụ của công dân.” Tống Tuân Thanh tựa lên ghế, lúc này anh cũng đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Cô Dung là ngôi sao, có thể giúp đỡ em là niềm vinh hạnh của tôi.”
 
“Luật sư Tống đã dám làm việc nghĩa rồi, nhưng mong lần sau anh nên có lý trí một chút.” Anh đánh tên biến thái đó một cách rất liều mạng, không chết người đã là may mắn lắm rồi. Nhớ lại cảnh tượng đó, Dung Lê cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc cô bị sàm sỡ.
 
Tống Tuân Thanh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay. Nghe vậy, anh khẽ híp mắt lại. Chuyện khi nãy vẫn chưa đáng sợ sao? Rốt cuộc là chuyện thế nào mới có thể khiến cô thấy sợ đây? Anh nhìn về phía cô, mái tóc xoăn che khuất nửa gương mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhọn và đôi môi đỏ đầy đặn kia, như một yêu tinh quyến rũ người khác.
 
Anh nghiêng đầu: “Cô Dung đúng là to gan, ai không biết còn tưởng em là nữ anh hùng đấy.” Anh nở nụ cười vô cảm: “Cũng không biết khi nãy ai sợ đến mức sắp khóc nữa. Nếu bảo vệ không chạy đến, e rằng em đã khóc đến mức gọi ba rồi đúng không?”
 
Khóc? Đúng là cô đã khóc, gặp tình huống đáng sợ như thế, sao cô có thể không sợ được? Dù gì cô cũng vẫn là một cô gái trẻ tuổi mà.
 
Dung Lê: “Anh…”
 
Cô chỉ tay về phía anh như một con sóc nhỏ tức giận, Tống Tuân Thanh duỗi bàn tay thon dài nắm lấy tay cô, nhiệt độ lòng bàn tay chạm vào nhau, truyền vào tay Dung Lê.
 
Tống Tuân Thanh nở nụ cười như có như không: “Tôi làm sao?”
 
Tống Tuân Thanh cười vui vẻ, trêu chọc cô như thế khiến ngọn lửa không tên trong lòng anh cũng biến mất. Còn Dung Lê thì không thoải mái được như thế, đương nhiên cô nghe ra sự châm chọc lộ liễu của anh, cho nên cô híp mắt, cong môi nói: “Tống Tuân Thanh, anh nói chuyện khách sáo như thế làm gì?”
 
“Có cần phải gọi tôi là cô Dung không?” Cô nói năng sắc bén, nhấn mạnh từng chữ: “Đã lên giường với nhau rồi, tôi nghĩ không cần xa lạ như thế đâu nhỉ.”
 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện