Tống Tuân Thanh không giận mà còn cười, anh thật sự đánh giá thấp sự mặt dày của Dung Lê rồi. Thật ra giữa hai người họ, anh mới chính là người bảo thủ hơn.
Anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên hôn nhau, khi đó Dung Lê nói một câu rất dài, nội dung đều là bày tỏ tình cảm. Hai người họ vừa mới bên nhau, anh bận rộn không có thời gian bên cạnh cô, có lẽ cô cảm thấy mình bị lạnh nhạt, trông rất giống một chú mèo nhỏ đáng thương.
Cô uất ức chu môi nói: “Tống Tuân Thanh, một cô gái như em đã nói nhiều như thế rồi, sao anh không có chút đáp lại nào thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó anh lập tức hôn cô, hôn mạnh lên môi cô, hai người môi lưỡi quấn lấy nhau, cực kỳ triền miên.
Kết thúc nụ hôn sâu khó dứt, anh kề lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh thế này không phải đáp lại em rồi sao.”
Dung Lê ngại đến mức gò má đỏ bừng.
Sau đó nữa, lúc tình cảm mặn nồng, anh suýt không thể khống chế được bản thân, nhưng lúc đó vẫn chưa ở bên nhau được bao lâu, anh không định làm thế, là Dung Lê chủ động quyến rũ anh: “Tống Tuân Thanh, chẳng lẽ anh không muốn hay sao?”
Sau một đêm điên cuồng, cô nằm trên vai anh, ngày hôm sau cô còn cười hì hì kết luận: “Mọi người đều cảm thấy chuyện thế này con gái sẽ thua thiệt hơn nhỉ? Nhưng em cảm thấy mình rất lãi, như vừa được ăn thịt Đường Tăng vậy.”
Anh cong môi ôm chặt lấy cô, cô gái vừa nhỏ vừa gầy, ôm vào lòng có hơi cấn.
Khi đó anh nghĩ gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nghĩ… phải đối xử tốt với cô, nhất định không phụ lòng cô, cho cô một gia đình.
Nhưng sau đó cô là người lạnh lùng buông tay, tuyên bố hai người không còn tương lai nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói của Dung Lê khiến hai người không hẹn mà cũng nhớ lại quá khứ, đến lúc Trương Lực gõ cửa sổ xe, hai người mới đồng thời hoàn hồn. Tống Tuân Thanh hạ cửa sổ xuống, nhận lấy một cái cốc giấy từ trong tay anh ta.
Trương Lực: “Sếp, đã xử lý xong rồi.”
Trong mắt Tống Tuân Thanh thoáng lộ vẻ lạnh lẽo khó phát hiện: “Khiến gã ta phải trả giá gấp bội.”
Trong cốc giấy là thuốc cảm, nước vẫn còn nóng. Tống Tuân Thanh đặt thuốc cảm vào tay Dung Lê, lạnh lùng nói: “Uống đi.”
Dung Lê nhìn chất lỏng màu vàng sẫm, thầm than thở trong lòng. Cô cau mày, đến cả Lâm Gia Lăng cũng bảo khi về cô phải uống thuốc, cô cảm thấy đây chỉ là triệu chứng nhẹ thôi, gần như không cần thiết. Hơn nữa thuốc này trông rất đắng, bình thường nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì cô sẽ không bao giờ uống.
Dung Lê đẩy ngược lại: “Tôi không cần đâu.” Giọng nói hơi yếu ớt như một đứa trẻ.
Tống Tuân Thanh mím môi, lúc này Dung Lê hơi giống cô gái mà anh quen trước đây, trẻ con, trong sáng, rất giống một đứa bé ngây thơ.
“Không uống à?” Tống Tuân Thanh lắc cốc thuốc trong tay, đột nhiên nói một câu: “Chẳng lẽ muốn tôi đút em?”
Dung Lê: “…” Sợ anh làm ra chuyện khác thường, cô giật lấy cốc giấy từ trong tay anh rồi ừng ực uống cạn. Vị thật sự rất đắng, cô chép miệng, cảm thấy đầu lưỡi cũng gần như mất cảm giác luôn rồi.
Tống Tuân Thanh thấy dáng vẻ này của cô thì thầm thấy không đành lòng, anh lấy ra một viên kẹo bạc hà từ trong ngăn kéo đưa cho cô. Viên kẹo nhỏ có vỏ màu xanh lá trong suốt kia như nhắc lại ký ức của cô.
Cô thích ăn kẹo bạc hà nhất, trong túi luôn sẽ có mấy viên, Tống Tuân Thanh cũng tập thành thói quen này theo cô, sau đó cô bèn lười mang theo, lúc muốn ăn chỉ cần giơ tay ra, hoặc là móc túi của Tống Tuân Thanh.
Không ngờ thời gian đã trôi qua lâu như thế, cô vẫn có thể tìm thấy dấu vết của mình từ trên người anh.
Tống Tuân Thanh mất tự nhiên dời mắt đi, anh hạ cửa sổ xuống, châm lửa đốt thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ khiến khuôn mặt anh trở nên hư ảo mơ hồ. Anh hé môi ung dung nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc: “Đừng suy nghĩ nhiều, Dung Lê.”
“Tôi chỉ trùng hợp thích hương vị này thôi.”
Giống như say mê em, cũng say mê tất cả những gì em thích.
Xe chậm rãi lăn bánh chạy vào phố xá sầm uất. Dung Lê liếc nhìn khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng như mang vẻ lạnh lùng không cho người khác đến gần của anh, mãi không nói một lời.
Hai người im lặng, giống như hai người xa lạ từng quen thuộc nhất.
“Tống Tuân Thanh, tôi đói rồi, đưa tôi đến văn phòng luật của anh dùng bữa đi.” Nhà ăn ở văn phòng luật Thiên Cạnh rất nổi tiếng, nghe nói có đầu bếp năm sao được mời về từ nước ngoài, nấu ăn rất ngon, còn từng lên hot search một lần, Dung Lê đã tò mò về nó lâu lắm rồi.
“Thật ra lần trước tôi tìm anh là vì muốn đi vào nếm thử.” Cô lặng lẽ bĩu môi: “Tiếc là anh không gặp tôi.”
Tống Tuân Thanh hiểu được hàm ý trong lời nói của cô: “Em có ý kiến đấy à?”
“Không có ý kiến gì cả, chỉ muốn hỏi thử thôi.” Dung Lê nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh lại nói không quen tôi.”
Cuối cùng cô vẫn hỏi ra câu hỏi này.
Phải trả lời thế nào đây? Tống Tuân Thanh có thể bịa ra rất nhiều cách trả lời, nhưng anh sẽ không chính miệng nói với cô, thật ra hận đến mức tận cùng cũng là yêu đến mức tận cùng.
Không lúc nào anh không nhớ nhung cô, nhưng lại hận cô tuyệt tình.
Đâu ai ngờ được rằng hôm đó anh nói không gặp cô, nhưng thật ra lại vì cô mà thức cả một đêm, sắp xếp lại những tài liệu vô cùng hỗn loạn trong quá khứ.
“Ngày đó không muốn gặp em.” Cuối cùng anh chỉ lạnh nhạt nói.
Dung Lê ồ một tiếng, cô híp mắt: “Không ngờ cũng có lúc anh làm việc theo cảm xúc.” Tống Tuân Thanh trong trí nhớ của cô luôn nói năng thận trọng, bình tĩnh khách quan, cứ như thể dù gặp phải chuyện lớn thế nào, dù trời có sập xuống thì chỉ cần có anh đỡ, cũng có thể chuyển nguy thành an.
Tống Tuân Thanh mím môi không nói gì.
Chẳng mấy chốc xe đã đến văn phòng luật, lúc này là hai giờ chiều, đã qua giờ cơm. Trong phòng ăn chỉ có lẻ tẻ mấy người, luật sư không giống mấy nghề nghiệp khác, thường phải làm thêm giờ, cho nên nhà