Lúc tan làm, Kỷ Dũng Đào cảm thấy hình như trời nóng hơn nhiều rồi.
Về đến nhà, Hứa Phi đang làm nộm, tiếng quạt trong phòng khách kêu ro ro, radio đang mở nhạc của Phụng Phi Phi.
Sở Giá Quân muốn ăn đá bào.
Năm nay có rất nhiều vé bị hủy, việc làm ăn của cửa hàng đá bào đậu xanh rất đắt khách, nhất là thời điểm sau bữa tối.
Những cô nàng ăn mặc thời trang ra ngoài hóng mát, trong tay cầm bát đá bào, ngồi xổm ở trước cửa tiệm nói chuyện trên trời dưới đất.
Hai người bọn họ mỗi người một bát, dựa vào gốc cây ngô đồng bên vệ đường xúc ăn.
Sở Giá Quân nhìn vào màn đêm bị ánh đèn đường soi sáng, nghe tiếng ve kêu râm ran, gã có hơi buồn ngủ.
Cái quạt cây ở cửa tiệm tạp hóa quay tới quay lui quạt cho cả bên trong lẫn bên ngoài, có ông lão nằm trên ghế trúc hóng gió, trên bụng đặt một chiếc radio…
Mùa hè sắp sửa đến rồi.
Sau khi xảy ra sự việc đó, Kỷ Dũng Đào bị khiển trách rất nhiều vì chỉ huy không tốt.
Lưu Vĩ Đức vốn đắc ý một phen, nhưng người của đội hai trong lúc trực ban lại làm mất súng.
Thành phố A yên ắng một thời gian, những thành phố lân cận lâu lâu lại có vài vụ cướp xảy ra; “Hứa Phi” dường như cũng dốc sức học hành, thỉnh thoảng sẽ ở lại trường dăm ba hôm.
-
Trần Tiểu Hổ cùng với Phòng Bình cầm súng lao ra khỏi tiệm vàng, kéo cửa xe nhảy lên.
Sở Giá Quân ngồi trên ghế lái, mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Năm giờ lẻ bảy giây.
Sở Giá Quân: Thiếu bảy giây.
Sở Giá Quân cười lạnh, buông câu chửi: Vô dụng.
Bảy giây cũng đủ cho xe cảnh sát chặn đường, xuống xe, giơ súng bắn chúng mày lủng sọ rồi.
Phòng Bình tức nhưng không dám nói; Trần Tiểu Hổ chẳng hề hấn gì, gặng hỏi truyền thuyết giang hồ về năm xưa: Đại ca, có phải từ lúc mười mấy tuổi anh đã theo “Thiên Bằng nguyên soái” giết người rồi không?
Sở Giá Quân lái xe, lao vào tuyến đường đã lên kế hoạch sẵn: Không phải.
Trần Tiểu Hổ: Không phải á?
Sở Giá Quân gác súng lên cửa sổ, bắn nổ bánh mấy chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo: Không phải bắt đầu từ mười mấy tuổi.
Là mấy tuổi.
Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi, bọn chúng dừng xe ngoài ngoại ô, như thường lệ chia chác chiến lợi phẩm.
Trần Tiểu Hổ: Đại ca, tối nay đến hộp đêm uống rượu không? Lái xe đến thành phố W mất khoảng hai tiếng!
Sở Giá Quân cúi đầu đọc báo: Có việc rồi.
Trần Tiểu Hổ: Quán anh em của em mở, muốn chơi gì cũng có hết!
Sở Giá Quân đang đọc lịch chạy tàu trên báo: Có việc.
Gã phải bắt chuyến tàu sớm nhất về thành phố A, về kịp trước tám giờ sáng để điểm danh lớp giải phẫu.
Buổi tối sẽ có lễ hội đèn lồng ở miếu Thành Hoàng thành phố A, Kỷ Dũng Đào phải trực ca đêm.
Nếu gã đến thăm ca, anh Dũng sẽ mời gã và cả cấp dưới cùng đi ăn thịt xiên nướng.
-
Buổi sáng điểm danh xong, Sở Giá Quân nằm bò ra bàn ngủ, còn chưa ngủ say đã bị giảng viên lớp giải phẫu dựng dậy.
Giảng viên: Buổi tối không có thời gian ngủ, hôm nào cũng bận rộn kiếm tiền tỉ à?
Giảng viên: Ra ngoài! Môn của tôi không cho phép ngủ trong giờ!
Sở Giá Quân bị đuổi ra ngoài, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một khẩu súng bắn chết lão già này, hai tay đút túi ra khỏi lớp.
Gã ghé vào căng-tin mua bao thuốc, miệng ngậm điếu thuốc ngồi dưới gốc cây, ngắm nhìn những sinh viên khác đi đi lại lại.
Gã nhớ đến vụ án lớn ở núi than đá vào mấy năm trước, năm con người dựa vào vài khẩu súng mà khống chế được cả mỏ than rồi chiếm đóng bảy ngày bảy đêm, bọn chúng là vì cái gì? Vì tiền ư? Chẳng quan trọng.
Dù sao thì cũng dám lắm.
Sở Giá Quân chợt nhớ, hình như bắt nguồn từ ân oán của hội đồng hương.
Tất cả công nhân mỏ than đều bị dồn hết vào nhà ăn, chỉ cần không phải là đồng hương thì sẽ phải xếp thành hàng rồi bị bắn chết.
Nguyên nhân hình như là vì một công nhân ở nơi khác đến bị công nhân những chỗ khác tẩy chay nên lòng muốn báo thù.
Đôi lúc nhớ đến vụ án đó, trong lòng gã sẽ cực kỳ bình tĩnh, dường như bản thân cũng là một trong năm người kia, tất cả những ai khiến gã không vui đều giống như nguyên liệu trong bếp đang đợi bị làm thịt, chờ đợi được gã thả ra ngoài.
Chính người đó đã dạy gã như thế.
Đối tác không thống nhất chuyện làm ăn, rút súng bắn chết; chủ thuê trả thiếu tiền công, rút súng giết luôn.
Nếu ở trong nhà đối phương thì giết cả nhà, dù sao trụ cột gia đình chết thì những người khác cũng không thể sống tốt được, cùng tiễn lên đường một thể luôn.
Tài xế xe tải dám phản kháng lại cũng giết, hành khách dám trộm giấu tiền vàng vào trong túi cũng giết, có súng trong tay đúng là tuyệt vời, cuộc sống đơn giản biết bao.
Lúc còn nhỏ Sở Giá Quân cứ hễ chọc giận ông ta thì liền bị treo lên đánh cho thừa sống thiếu chết.
Hoặc là đánh người ta chết, hoặc là bản thân mình bị đánh chết, thế giới này chỉ có hai loại người như thế mà thôi.
Trên chuyến tàu năm đó, tất cả mọi người trong khoang từng người một đều bị bọn họ giết chết, bởi vì đó là chuyến tàu chở hàng đi về phía nam, hành khách đều là những thương nhân đem theo toàn bộ gia sản đến ven biển lập nghiệp.
Tiền bạc, trang sức, đồng hồ cao cấp….
Chiến lợi phẩm phong phú đến mức bao tải cũng không đựng được hết.
Một gã đồng phạm kéo Sở Giá Quân lại gần nhân lúc Lý Đại Bằng và những người khác không chú ý.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, lần này gây án xong chắc chắn sẽ chấn động cả nước, bọn chúng phải đem theo đống tiền và phân tán ra, tự mình đến chỗ nào đó lánh nạn.
Chi bằng hai người bắt tay giết Lý Đại Bằng và những người khác, sau đó cùng chia chác, cả nửa đời sau có thể rửa tay gác kiếm mà không cần phải lo lắng gì nữa.
Sở Giá Quân chưa trả lời hắn, cửa khoang đã bị kéo ra, Lý Đại Bằng đứng ở bên ngoài, hàm răng vàng vì hút nhiều thuốc nở một nụ cười quái dị.
Sở Giá Quân vẫn luôn ghi nhớ nụ cười đó.
Đồng bọn biết phen này hắn chết chắc rồi, không dám lên tiếng.
Sở Giá Quân nâng súng bắn chết gã phản bội kia ngay trước mắt Lý Đại Bằng.
Lý Đại Bằng: Con trai ngoan, qua đây, cho mày thêm ít tiền tiêu vặt.
Sở Giá Quân gật đầu, dường như tiến về phía ông ta một bước; nhưng chính vào lúc nhấc chân tiến lên, gã giơ súng nhắm chuẩn vào Lý Đại Bằng…
Lý Đại Bằng cũng đồng thời giơ súng, nhắm thẳng vào gã.
Sở Giá Quân hiểu được nụ cười đó.
Gã đã quá quen thuộc rằng những thớ cơ của ông ta cử động thế nào trước khi giết người.
Dự đoán của gã rất chính xác, thực tế thì hai người gần như là cùng lúc giơ súng lên, chỉ có điều, gã nhanh hơn mấy tích tắc.
Sở Giá Quân thường xuyên hồi tưởng về mấy tích tắc đó.
Cùng lúc với tiếng súng nổ, gã nghe thấy một tiếng động vang dội trong tim.
Tiếng cửa lồng mãnh thú mở ra.
Tâm trí Sở Giá Quân không biết đang trôi về đâu, bỗng nhiên đỉnh đầu bị ai cốc cho một cái.
Gã mở mắt ra, phát hiện người kia đang đứng ngay trước mặt mình.
Kỷ Dũng Đào: Trốn học?
Sở Giá Quân: Anh Dũng, sao anh lại ở trường?
Kỷ Dũng Đào: Đến họp ở gần đây, làm gì mà không vào học, còn ngồi đây cười dại?
Sở Giá Quân: Em đang nghĩ đến kỳ nghỉ hè.
Sở Giá Quân đi theo anh, cùng bước đến chỗ chiếc xe máy đang đỗ bên đường: Nghỉ hè em không muốn về nữa, ở lại đây làm thêm.
Kỷ Dũng Đào: Đồ ham tiền.
Sở Giá Quân: Giảm bớt gánh nặng tài chính trong nhà mà.
Một kỳ nghỉ hè thôi có thể kiếm được phí sinh hoạt nửa năm rồi còn gì.
Kỷ Dũng Đào: Phí sinh hoạt không cần cậu lo, nuôi cậu anh đây vẫn nuôi được.
Sở Giá Quân: Nhỡ đâu hôm nào đấy nuôi không nổi nữa thì sao?
Kỷ Dũng Đào: Ý gì đấy? Giục anh từ chức à?
Sở Giá Quân: Không phải, công việc bây giờ của anh mệt thế, có nhiều người chuyển sang làm ăn rồi đấy, anh cũng cân nhắc xíu coi, điều kiện ở thành phố A tốt thế cơ mà…
Kỷ Dũng Đào: Cuối cùng anh cũng nhìn ra, cậu bị tiền che mờ con mắt rồi.
Sở Giá Quân: Em chỉ không muốn về thôi, chuyển nhà phiền phức lắm.
Sở Giá Quân: Ở chỗ anh quen rồi.
Kỷ Dũng Đào: … Thế cứ ở đây đi, tiếp xúc với xã hội cũng tốt.
Sở Giá Quân: Thật?! Thế anh giúp em gọi điện về nhà nói một tiếng nhá, em mà gọi về kiểu gì cũng bị càu nhàu.
Kỷ Dũng Đào thở dài: Được rồi, đành vậy…
Kỷ Dũng Đào: Anh giúp cậu gọi về bảo hè này không về nữa.
Sở Giá Quân vui đến mức ngồi trên xe máy ôm chặt anh làm thân xe lắc lư một chặp, Kỷ Dũng Đào vừa la mắng vừa chỉnh đầu xe, rẽ vào khu chung cư sông Ái Nha.
-
Kỷ Dũng Đào đi trực ban, Sở Giá Quân đến miếu Thành Hoàng chơi, anh bảo Sở Giá Quân mua ít đồ ngọt về biếu bà chị ở tầng trên – người nhiệt tình hết lần này đến lần khác cho bọn họ nào hành nào tỏi.
Tầm mười giờ đến tìm anh Dũng rồi cùng đi ăn đêm.
Lễ hội đèn lồng ở miếu Thành Hoàng người đông như kiến, nhưng lại tẻ nhạt vô cùng.
Những sạp hàng bày ven đường đều là những sạp hàng có thể bắt gặp ở mọi khu chợ đêm.
Gã ngáp dài một cái, mua một suất cháo bát bảo, ngồi lên lan can đầu cầu, tìm một chỗ cao cao vừa ăn vừa xem phim chiếu công cộng ở đằng xa.
Những buổi tối mùa hè, những người đàn ông cởi trần, những cô gái mặc áo ba lỗ, những đứa trẻ mông trần đều xách ghế từ nhà mình đến, hoặc trải chiếu lên đất, tập trung lại chỗ đất trống