Lưu Vĩ Đức đến bệnh viện thăm khám, đúng lúc nhìn thấy Hứa Phi cũng ở trong phòng.
Hôm nay em họ của Kỷ Dũng Đào lại mang một hộp cơm đến.
Bên trong hộp cơm inox có một nửa là thịt kho tộ, rực màu hấp dẫn.
Mấy người đồng nghiệp đến thăm bệnh ngửi thấy mùi, cùng xúm lại bên giường: Chà, anh Dũng có phúc ghê nơi.
Lưu Vĩ Đức: Tôi có mang ít đào vàng đóng hộp đến, còn có nấm đóng hộp….
À còn cái này nữa! Đội trưởng Lý trước khi ra ngoài có nhét cho tôi mấy cái hộp này, toàn tiếng Anh tôi đọc cũng không hiểu…
Lon đồ hộp được đưa cho cậu sinh viên, mọi người đều hướng ánh mắt mong ngóng về phía Hứa Phi.
Sở Giá Quân biết chữ “sea”, tự tin nở một nụ cười.
Sở Giá Quân: Nước biển đóng hộp.
Lưu Vĩ Đức: Hả? Thế chẳng khác gì nước muối à?
Đồng nghiệp: Nước muối có ga người nước ngoài uống á?
Kỷ Dũng Đào: Gửi cái này làm gì?
Mở lon ra, bên trong là súp hải sản.
Mọi người nhanh chóng chia ra cho nhau, vừa mới nuốt xuống đã có mấy người không ăn cay được lè lưỡi: Là vị cay!
Có tiếng ho dữ dội từ bên cạnh truyền đến.
Sở Giá Quân cuộn trên ghế, cổ họng mắc nghẹn, cay đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.
Lưu Vĩ Đức mở một lon nước đào giúp gã, mới cầm lên đã tu ừng ực nước đường ở trong.
Lưu Vĩ Đức: Cậu mau khỏi nhanh đi.
Hôm qua dưới sông Ái Nha lại vớt lên được hai cái xác, không có nhân chứng, cũng chưa điều tra ra danh tính, nhưng có dấu vết từng vật lộn…
Số trường hợp mất tích được báo cáo tăng lên, vài người dân cũng trở nên hoang mang lo lắng.
Tuần sau Kỷ Dũng Đào xuất viện sớm, lực lượng cảnh sát không đủ, ai ai cũng căng như dây đàn.
Trước khi xuất viện có người tuyên truyền của đơn vị đến mời cơm, còn ôm theo cả bó hoa để tặng.
Hành động liều mình truy bắt kẻ trộm súng của Cảnh sát Kỷ cũng được coi là một công trạng nhỏ, so với việc Lưu Vĩ Đức làm mất súng thì chuyện này ít ra còn viết được mấy bài báo cho có mặt mũi với bên ngoài.
Lý Vũ: Sao cậu còn mập ra rồi thế này? Đồ ăn bệnh viện tốt thế cơ à?
Lão Vu: Cậu sinh viên nhà chú ấy ngày nào cũng đưa thịt kho đến.
Lý Vũ: Nhà giàu à, ngày nào cũng ăn thịt?
Đúng lúc Sở Giá Quân cầm theo hộp cơm inox bước vào phòng, Lý Vũ không chút khách sáo: Nào, để chú xem xem đồ ăn thế nào!
Sở Giá Quân sững người, nép về phía sau lưng Kỷ Dũng Đào: Chào chú.
Lý Vũ: Sinh viên hả? Học khoa nào?
Sở Giá Quân: Sinh học.
Lý Vũ: Ồ! Thế biết nuôi cá không? Cá vàng nhà chú ba ngày chết mất hai con rồi…
Kỷ Dũng Đào: Bọn nó học là học nghiên cứu động vật chứ đâu phải nuôi động vật, phải không, Tiểu Phi?
Kỷ Dũng Đào mở hộp cơm ra, bên trong vẫn là thịt kho tộ, từng miếng thịt đỏ bóng dầu, được cắt vuông vức gọn gàng.
Vết thương của anh vừa khỏi, buổi tối còn phải dẫn đội đi canh gác.
Hứa Phi ở nhà vẫn làm món thịt kho kia, Kỷ Dũng Đào cảm giác như thịt chưa được xử lý đúng cách, cứ có mùi thịt thôi thối.
Sở dĩ hai tên trộm đến trộm súng là do có mục đích cả.
Hai người đều đến từ một băng nhóm, tên là bang Hưng Long, ban đầu vốn là hội đồng hương Ôn Châu, cùng với sự gia tăng của dân di cư, hội nhóm này cũng dần trở nên lớn mạnh hơn trước.
Sau đó hội trở thành bang Hưng Long, từ bang Hưng Long lại phân ra một nhánh là hội Tân Hồng Hoa, hợp nhất với hội đồng hương.
Hội Hồng Hoa và bang Hưng Long đang tranh chấp địa bàn, đã trải qua mấy lần đấu súng.
Đêm mười bảy tháng này, thủ lĩnh của hai bên hẹn nhau gặp mặt ở nhà khách Tấn Dương nhằm thương lượng một biện pháp đẹp lòng đôi bên.
Nhưng thật ra đại ca của bang Hưng Long đã có kế hoạch sẵn, đợi thời cơ đến thì hạ lệnh, tiên phát chế nhân.
Hai tên trộm vặt muốn lấy trộm hai khẩu súng để đến lúc đó lập công.
Ý của Lý Vũ là, nhân cơ hội này hốt luôn cả hai băng nhóm, làm một mẻ lưới bắt gọn.
Bên cạnh Nhà khách Tấn Dương là Đại học A, bên trên đã đặc biệt dặn dò vì chỗ đó gần trường đại học quá nên phải chú ý khống chế tình hình, tránh tình trạng nhóm côn đồ trà trộn vào trường học trong lúc truy bắt.
-
Sở Giá Quân dắt chó ra ngoài đi dạo, tiện đường đến gặp Phòng Bình.
Dạo gần đây gã bận chăm sóc Kỷ Dũng Đào, nhóm ba người không có hoạt động gì, vì để “bù đắp” bọn họ, Sở Giá Quân cho phép hai người nhận việc riêng bên ngoài.
Qua tay “Cuộn Phim”, Phòng Bình và Trần Tiểu Hổ nhận được một công việc – tối nay hội Hồng Hoa muốn đàm phán phân chia địa bàn với bang Hưng Long.
Hội Hồng Hoa định nhân cơ hội dạy cho đối phương một bài học, nhưng trong tay chúng không có súng, muốn kiếm hai người có năng lực giúp đỡ một phen.
Sở Giá Quân đón lấy điếu thuốc Phòng Bình đưa tới: Bọn mày làm đi.
Đại Phi ngốc nghếch cọ cọ Phòng Bình, bị chủ nhân kéo lại.
Phòng Bình: Bọn họ muốn mời cả mày nữa.
Ra từng này giá.
Sở Giá Quân nhíu mày, hơi động lòng.
Sở Giá Quân: Chỉ cần qua đó dạo một vòng à?
Phòng Bình: Đúng, chỉ cần mày đến xem, nếu nhỡ có chuyện gì thì rút súng ghìm đám người đối diện lại là được.
Sở Giá Quân cười lạnh: Rút súng với không rút là hai cái giá khác nhau.
Tiền phải trả trước toàn bộ, mày đi nói với bọn nó, xong thì tao đi.
Địa điểm thương lượng là Nhà khách Tấn Dương, Sở Giá Quân về nhà, tắm với chó xong thì ra ngoài.
Trước tiên gã đến nhà hàng tây lấy trang bị rồi rẽ vào nhà khách.
Chỗ đó gần trường đại học, mặc dù khả năng gặp người quen không cao lắm nhưng gã vẫn mang theo mặt nạ để đề phòng.
Lúc đến nơi, cuộc đàm phán ở hội trường của khách sạn đã bắt đầu.
Gã lười không muốn ngồi bên trong, bèn tìm một chỗ có ban công ở tầng hai, xách chai bia đi lên ngồi.
Từ ban công nhìn nghiêng xuống dưới có thể thấy được tình hình ở trong hội trường.
Nói là đàm phán hữu nghị về chuyện quy hoạch lại địa bàn, nhưng người của cả hai bên đều đem theo súng săn và súng bắn đạn bi thép.
Có chuyện xảy ra là điều khó tránh, nếu đã nhận tiền thì cứ đợi đối phương ra tay trước rồi mình xuống làm một phát giải quyết tên cầm đầu của đối phương là xong.
Gã nhấp một hơi uống cạn số bia còn lại, mở chốt an toàn – tính toán thời gian, đã đến lúc rồi.
Phát súng đầu tiên vang lên, đám người thi nhau chạy tán loạn.
Sở Giá Quân vừa chuẩn bị nhảy từ tầng hai xuống, bỗng nhiên gã nhận ra có gì đó không đúng lắm…
Người xông vào hội trường lúc này, là cảnh sát.
-
Kỷ Dũng Đào lao vào đầu tiên: Không được động đậy! Ngồi xuống! Hai tay ôm đầu!
Hầu hết đám người bị dồn vào sát tường, có vài tên không phục muốn rút súng ra chống trả nhưng đều bị bắn chết ngay tại chỗ.
Thủ lĩnh của bang Hưng Long thấy chỗ bọn chúng cách lối ra an toàn khá gần, dẫn theo mấy tên thuộc hạ nhảy từ chỗ đó xuống nhưng bị vòng vây của cảnh sát ở bên ngoài ép phải trở lại.
Hắn đẩy một tên thuộc hạ ra ngoài, nhân lúc đó thoát khỏi vòng vây, chạy về hướng lối vào hầm để xe.
Nhà khách Tấn Dương là một trong số ít những nơi trong thành phố A có tầng hầm để xe, ở đây có hai lối ra, vả lại đều rất rộng rãi.
Kỷ Dũng Đào bảo những người khác tiếp tục khống chế tình hình, truy bắt đám tàn dư rồi tự mình lao xuống tầng hầm, đuổi theo tiếng bước chân vội vã từ hành lang vọng lại.
Hầm để xe rất tối, chỉ có vài bóng đèn huỳnh quang chớp nháy, chiếu rọi vào khoảng không im lặng chết chóc.
Anh cầm súng, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân, anh có thể cảm nhận được có người ở gần đó, có lẽ đang núp phía sau chiếc cột bên trái ngay phía trước…
Khoảnh khắc Kỷ Dũng Đào hướng về phía đó giơ súng lên, một tiếng hét thất thanh của phụ nữ phá tan bầu không khí im lặng – một cô lao công bị một người đàn ông bắt làm con tin, dí súng vào lưng, trông như một tấm chắn đạn bằng thịt người.
Tình hình đã thay đổi.
Anh khẽ để đầu súng xuống: Thả người ra.
Có phải đàn ông không thế? Dùng đàn bà con gái làm bia đỡ đạn?
Kỷ Dũng Đào: Bây giờ anh đầu hàng thì tính chất vẫn chưa nghiêm trọng.
Bên ngoài tất cả đều là xe cảnh sát, anh không thoát được đâu.
Thực ra cảnh sát vốn không có nhiều đến thế, người của đội hai đều đã bị điều động đi bắt bọn cướp bắn tốc độ dạo gần đây đang tàn phá khu trung tâm thương mại ở phía Nam thành phố.
Nhưng người kia không hề có ý định đầu hàng.
Một tiếng súng vang lên, cùng với tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ, viên đạn bắn xuyên qua vai của cô; người phụ nữ bị đẩy về phía Kỷ Dũng Đào, anh dùng thân mình chắn trước cô ấy, và giờ là lúc phải đối mặt với một lựa chọn cấp bách…
Trên tay người đàn ông kia có súng, có lẽ tốc độ bắn liên tiếp của băng đạn cũ không nhanh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chậm hơn hai giây.
Nên để người phụ nữ này ở trước người còn mình giơ súng bắn trả; hay là, đưa cô ấy ra phía sau trước rồi mới bắn trả sau?
Người phụ nữ bị thương nặng ngay lập tức được anh kéo ra sau cây cột.
Kỷ Dũng Đào: Đừng ra ngoài!
Anh giơ súng ngắm về đối phương một lần nữa, nòng súng người kia cũng nhắm chuẩn về phía anh.
Tình thế lúc này ngàn cân treo sợi tóc…
Thế nhưng Kỷ Dũng Đào có một cảm giác.
Anh chậm hơn hắn.
Suy cho cùng, vết thương do đạn bắn vẫn chưa khỏi hẳn, động tác của anh bây giờ rõ ràng là chậm hơn trước đây.
Gần như anh đã chắc chắn đối phương sẽ bóp cò trước mình, nòng súng đó nhắm thẳng vào đầu anh, phát súng này không có quá nhiều khả năng sẽ bắn lệch.
Giây tiếp theo, một tiếng thụp vang lên trong bãi đậu xe dưới tầng hầm.
-
Sở Giá Quân chửi thầm trong lòng, quyết định tìm đường khác rút lui khỏi đây, không muốn bị cuốn vào.
Gã vừa nhảy xuống tầng một liền nhìn thấy sau lớp cửa kính có hai người đàn ông đang xông vào tầng hầm giữ xe.
Là Kỷ Dũng Đào.
Gã khựng lại, coi như không nhìn thấy, quay người bước về phía sảnh nhà khách.
Cuộc vây bắt lần này đã làm nhiều hành khách khác hoang mang, nhiều người vội vàng rời khỏi phòng chạy ra ngoài tránh nguy hiểm.
Trà trộn vào đám đông, gã di chuyển theo sự hướng dẫn của nhân viên duy trì trật tự, ra ngoài theo lối cửa hông tầng một.
Sở Giá Quân gần như nhìn thấy rõ lối ra.
Hội trường phía sau lưng lại truyền đến vài tiếng súng, mỗi lần có tiếng súng vang, những tiếng la hét thất thanh từ đám đông lại bật lên từng hồi.
Gã lại bước thêm mấy bước, sau đó, ngưng lại nhịp chân.
Trong đám đông, người thanh niên tóc dài quay người đi về hướng ngược lại.
Gã băng qua đoàn người, vừa đi vừa vuốt tóc lên, dùng dây thun trên cổ tay buộc lại.
Trong đám đông hỗn loạn, không một ai chú ý đến gã.
Vào khoảnh