Bên ngoài hộp đêm có xe cảnh sát đang đậu, hoạt động ở bên trong cũng tạm dừng, âm nhạc vẫn đang mở, là một bản nhạc disco chói tai của Sara Chang.
Hứa Phi đang ngồi trong gian riêng, bên cạnh có hai anh cán bộ đang đứng.
Kỷ Dũng Đào vội vàng bước vào: Chào đồng chí, nào, thuốc lá…
Anh đi một vòng phát thuốc, bầu không khí ở đây mới dịu hơn một chút.
Trên bàn bày đầy rượu, bên cạnh còn có hai cô mắt xanh mặc áo đeo dây tiếp rượu.
Kỷ Dũng Đào bồn chồn xác nhận: Cửa đóng, hay là mở…
Cán bộ: Cửa mở.
Kỷ Dũng Đào thở hắt ra một hơi.
Đóng cửa bị kiểm tra với mở cửa bị tra, tính chất của hai chuyện này có sự khác biệt quá lớn.
Cán bộ: Chuyện là thế này, dạo gần đây có vài trường cấp ba phản ánh là có hộp đêm cho sinh viên vào giải trí trong kỳ nghỉ hè, làm hư hỏng học sinh.
Thế nên chúng tôi mới đến điều tra một chuyến, đến chỗ này thì Hứa Phi không trình xác nhận đơn vị công tác, tự nhận là sinh viên của Đại học A.
Kỷ Dũng Đào: Báo cho nhà trường rồi?
Anh cán bộ phất phất điếu thuốc trong tay: Chưa, cậu ấy nói anh trai là đồng chí Kỷ ở Sở cảnh sát, nên mới cho người liên lạc với anh, kiểm tra tình hình một chút.
Kỷ Dũng Đào chủ động nắm lấy tay đối phương: Cảm ơn anh đã kịp thời giúp cháu học sinh không đi lầm đường lạc lối, về nhà tôi nhất định sẽ giáo dục lại nó thật tốt, đảm bảo không có lần sau!
Sở Giá Quân lẩm bẩm: Em đủ tuổi thành niên rồi…
Kỷ Dũng Đào quát: Im đi!
Các anh cán bộ rời đi, Kỷ Dũng Đào bảo hai cô gái tiếp rượu ra ngoài, mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa.
Kỷ Dũng Đào: Đi về, về đến nhà biết tay anh.
Sở Giá Quân không đi.
Kỷ Dũng Đào: Uống rượu lại còn gọi gái tiếp rượu, có biết lưu manh là tội gì không?
Sở Giá Quân: Biết chứ, giở trò lưu manh chứ gì.
Kỷ Dũng Đào: Biết mà còn dám?! Còn muốn đi học nữa không hả?! Anh thấy cậu đây không muốn học nữa rồi!
Kỷ Dũng Đào muốn kéo gã lên: Ngày mai mua vé cút về ngay cho anh! Anh nuôi không nổi cậu nữa rồi! Nói dối, hộp đêm, gọi gái, uống rượu – xem xem có giống học sinh tí nào không?!
Sở Giá Quân không chịu đứng dậy: Cả ngày anh đuổi bắt bọn cướp ngân hàng, anh có quan tâm đến em bao giờ chưa!
Ngoài phòng, có mấy người khách tò mò bâu lại xem.
Sở Giá Quân: Lúc anh nằm viện em chăm anh thế nào? Ngày nào em cũng loanh quanh gần anh! Vết thương anh còn chưa lành đã lại suốt ngày đi đuổi mấy thằng cướp ngân hàng, anh tính để mình chết mới vừa lòng phải không?!
Kỷ Dũng Đào: Công việc của anh là bắt loại người kia, anh không đuổi theo bọn chúng thì làm gì nữa? Cùng hít khí trời à?!
Sở Giá Quân: Chẳng phải chỉ là mấy thằng cướp ngân hàng thôi à, anh để bọn nó cướp thì sao? Bọn nó cướp của bọn nó, liên quan gì đến anh? Cả nước ngày nào cũng nhiều cướp ngân hàng như thế, trên báo cũng không có chỗ đăng nữa rồi, anh bắt được hết không?!
Bên ngoài có mấy vị khách không nhịn được cười khúc khích, bị Kỷ Dũng Đào trừng mắt liền không dám ho he nữa.
Kỷ Dũng Đào: Câu này nói thế là không đúng, cậu uống say rồi à?
Khóe mắt Sở Giá Quân đỏ lên, phát âm không rõ ràng, hiển nhiên đã uống hơi nhiều rượu.
Kỷ Dũng Đào nhìn đống chai rượu trên bàn: Uống bao nhiêu rồi thế này…
Sở Giá Quân ôm nửa chai rượu còn sót lại: Anh cứ để em yên! Em uống rượu có chết thì cũng là việc của em! Nói không chừng hôm nào đó nghe tin anh chết rồi…
Cơn giận của Kỷ Dũng Đào đã vơi đi ít nhiều, ngồi lại bên cạnh gã, tay cầm một chai rượu ngoại còn sót chút rượu ở đáy lắc lắc: Thế thì cũng không được đến hộp đêm chứ.
Sở Giá Quân: Em lớn rồi, tại sao lại không được đến đây?
Mấy người khách đã say mèm ở bên ngoài nói vọng vào ủng hộ gã: Chí lí! Người lớn thì mới nên đến hộp đêm!
Kỷ Dũng Đào đập bàn: Tên gì, làm ở đơn vị nào! Theo tôi về đồn kiểm tra danh tính!
Vị khách bên ngoài nghe thế liền lủi đi.
Kỷ Dũng Đào quay lại an ủi gã: Cậu còn đi học mà, đợi bao giờ bước chân vào xã hội thì hãy đến mấy nơi thế này.
Với lại chỗ này thì có gì thú vị? Toàn là doanh nhân người ta đến xã giao, cậu đến làm gì? Xã giao với ma à?
Sở Giá Quân bật cười, khóe mắt hãy còn đỏ, ôm chai rượu ngả người lên sofa, say như chết.
Quản lý hộp đêm đến, đứng ở ngoài cửa ngó đầu vào.
Kỷ Dũng Đào: Anh là quản lý phải không? Tôi sẽ thanh toán hóa đơn giùm nó…
Quản lý: Không cần, không cần đâu!
Kỷ Dũng Đào: Cần chứ.
Bao nhiêu?
Quản lý: Ừm, của cậu ấy uống, cộng với cậu ấy bao tất cả khách ở đây nữa…
Kỷ Dũng Đào: Gì cơ?
Quản lý: Cậu ấy mời tất cả khách trong quán uống rượu.
Khui mấy chục chai Martin… đây là hóa đơn.
Quản lý: 37667.8 tệ, không tính phần lẻ ra là 37 ngàn…
Bàn tay định lấy tiền ra của Kỷ Dũng Đào lại nhét tờ một trăm tệ trở lại ví, mặt không chút biểu cảm: Lần này chuyện các anh cho sinh viên vào đây tôi không truy cứu nữa, không được có lần sau.
Anh kéo Sở Giá Quân đi ra ngoài.
Lúc bị kéo dậy, Sở Giá Quân dùng chân lôi một chiếc cặp màu đen từ dưới sofa ra rồi đá nhẹ nó sang chỗ quản lý.
Vào lúc đi ngang qua người quản lý, đôi mắt ngà ngà say nhìn chằm chằm người đàn ông hai giây, dường như mọi thứ đều truyền đạt qua ánh mắt; sau khi bọn họ ra ngoài, quản lý cầm chiếc cặp chứa đầy tiền lên, không nói một lời.
Sở Giá Quân say đến nỗi đi đứng không nổi, Kỷ Dũng Đào chẳng có cách nào đưa gã lên xe.
Sở Giá Quân: Cứ qua đêm ở đây đi…
Kỷ Dũng Đào: Sao có thể qua đêm ở đây được.
Người quản lý ban nãy đứng ngoài cửa cười cười: Đúng đấy, có thể qua đêm ở đây mà, hai người cứ ngủ một lát trong phòng, đợi anh bạn… đồng chí này tỉnh rượu rồi về sau.
Trong phòng, đống chai rượu rỗng vẫn chưa được dọn dẹp.
Mấy cô tiếp rượu đứng tựa ngoài hành lang hút thuốc, dặm lại lớp trang điểm, ngân nga theo nhạc.
Hai người quay lại căn phòng vừa nãy, ngã lăn ra chiếc sofa bằng da màu đen lớn trong phòng.
Ánh đèn chiếu trên đỉnh đầu liên tục đổi màu – là do ngón tay Sở Giá Quân đang đụng lung tung vào công tắc.
Kỷ Dũng Đào nắm lấy tay gã, gã lại dùng tay còn lại bật, kết cục là cả hai tay đều bị giữ chặt.
Kỷ Dũng Đào cầm lấy chai rượu nhấp một ngụm: Còn nghịch nữa không?
Sở Giá Quân không nói gì, lặng lẽ nhìn anh.
Kỷ Dũng Đào nằm xuống bên cạnh gã: Yên tâm đi, anh sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Thầy bói bảo anh có thể sống qua đầu sáu.
Kỷ Dũng Đào: Giờ anh cố gắng một chút, mình mới có thể có nhà to….
Chẳng phải cậu thích mấy thứ như thế à? Như căn biệt thự trên đường Hoài Hải…
Sở Giá Quân: Anh không cần phải cố gắng đến thế cũng được mà.
Kỷ Dũng Đào bật cười: Thế phải đổi cách khác rồi, chăm chỉ nịnh nọt sếp, chăm chỉ học cách viết báo cáo, mua củ hành tỏi nghệ gì đấy thì viết là “dựa vào năng lực bản thân thúc đẩy tiêu thụ rau quả khu vực phía Nam Trung Hoa”….
Má nó chứ, thế khác gì Lưu Vĩ Đức đâu…
Kỷ Dũng Đào thở dài: Chuyện gì cũng phải có người làm chứ.
Sở Giá Quân: Đúng rồi, anh không làm thì cũng có người khác làm.
Kỷ Dũng Đào: Đâu ra lắm “người khác” thế….
Sau này cậu đi làm là hiểu, ai cũng phải làm tốt việc của mình.
Tiểu Phi, sau này cậu muốn làm gì?
Sở Giá Quân: Làm ngân hàng.
Kỷ Dũng Đào cau mày: Nhảy chuyên ngành ác thế? Cậu có hiểu ngân hàng không?
Sở Giá Quân nghe thế cười phá lên.
Kỷ Dũng Đào: Ngoài ngân hàng thì sao? Còn biết làm gì?
Dưới ánh đèn nhấp nháy không ngừng, đôi mắt của Sở Giá Quân nhìn anh: Em còn biết làm ảo thuật.
Gã luồn tay vào túi áo Kỷ Dũng Đào, sờ thấy ví tiền và thuốc lá.
Sở Giá Quân móc lấy tờ một trăm tệ, rút thuốc ra, quẹt một que diêm, đốt cháy tờ tiền giấy.
Hệt như cảnh kinh điển của Châu Nhuận Phát trong phim, gã châm thuốc bằng ngọn lửa của tờ tiền.
Kỷ Dũng Đào ngà ngà say, cười khổ: Đốt mất một phần ba tiền lương một tháng của anh, rồi sao nữa?
Sau đó, Sở Giá Quân lấy trong túi áo của gã ra một tờ trăm tệ, nhét vào cổ áo anh.
Sở Giá Quân: Còn muốn xem nữa không? Biến cho anh xem một lần nữa được không?
Cứ thế, một tờ, hai tờ, ba tờ….
Mặt đất đầy tro tàn do tiền giấy cháy để lại, bị gió từ điều hòa thổi bay lên, như những con bướm lượn lung tung khắp nơi.
Trong căn phòng mát mẻ, Kỷ Dũng Đào mơ màng thiếp đi.
-
Không biết mấy giờ, anh tỉnh giấc.
Vẫn ở trong phòng, vẫn ở trên sofa, vẫn là những ánh đèn nhấp nháy liên tục…
Một bóng người đứng ngay trước sofa, lặng lẽ nhìn anh.
Ánh đèn nháy không ngừng chiếu lên người kia, vào khoảnh khắc ấy, bóng hình này, với bóng hình trong ký ức anh trùng khớp lên nhau – bãi đậu xe, ánh đèn nhấp nháy, mặt nạ…
Trước cả khi lý trí kịp thức tỉnh, Kỷ Dũng Đào lao về phía người kia, túm chặt cổ của hắn, lôi hắn ngã xuống; người kia cũng bóp cổ Kỷ Dũng Đào đáp trả, thế nhưng chỉ mấy giây…
Đôi bàn tay siết lấy cổ anh trở nên nhẹ nhàng và mềm mại, trượt xuống cổ anh, lần theo đường nét của yết hầu.
Kỷ Dũng Đào bỗng chốc tỉnh rượu, nhìn xuống người đang bị đè dưới thân mình, đôi mắt ngây thơ ầng ậng nước…
Anh Dũng, anh sao thế?
Người kia hỏi.
Anh buông tay.
Anh nhìn nhầm cậu thành một người khác…
Ai thế?
… Một kẻ xấu xa.
Rất xấu sao? Đến mức anh muốn giết em?
Hắn không phải người, hắn là ác quỷ, không thể để hắn ở ngoài kia.
Một khi mặt trời xuất hiện, ác quỷ sẽ biến mất thôi mà.
Mặt trời xuất hiện, ác quỷ sẽ khoác lên mình lớp da người.
Đợi đến khi mặt trăng lên, nó lại biến thành quỷ.
Em giống lớp da người của nó lắm sao?
Chiếc bàn trà bị kéo nghiêng đi do giằng co, chai rượu bia bằng thủy tinh màu mè đủ thể loại như một dải ngân hà rơi xuống người bọn họ, rồi lại lăn xuống đất.
Sở Giá Quân cuộn mình dưới người anh ngủ thiếp đi, rượu chảy khắp sàn nhà, thấm vào mái tóc đen dài ướt đẫm.
Với tư thế ngột ngạt như vậy, hai người lại chìm đắm thêm một lần nữa.
-
Năm giờ rưỡi, trời tờ mờ sáng.
Anh đưa Hứa Phi về nhà, dắt xe máy, hai người chậm rãi bước dọc theo bờ sông Ái Nha.
Hứa Phi vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, bước đi loạng choạng, giống như một cái giá bằng thịt người, đung đưa trong gió.
Bước hụt một bước, rồi lăn xuống sườn dốc bên bờ sông, rơi xuống vùng nước cạn của sông Ái Nha.
Kỷ Dũng Đào đứng trên bờ, dựa vào xe máy,