“Haha, không mang thẻ ngân hàng, lý do hợp lý!”Tống Tử Ngôn cười lớn một tiếng rồi nhìn về phái Tịnh Lâm: “Dì Tịnh Lâm, dì cũng không mang phải không ạ?”
“Ừm...”.
“Ta mang theo...”.
Còn chưa nói xong câu, Tống Tử Ngôn đã nhanh tay chộp lấy tấm thẻ ngân hàng của Lăng Thành vừa định đưa ra và nói: “ Tới đây xem nào, xem trong thẻ này có đủ đến 30 triệu không?”
Lúc này Giai Kỳ dậm chân mạnh một cái.
Chính cô mỗi ngày chỉ cho anh ta 200 nghìn tiền tiêu vặt, thì làm sao trong thẻ anh ta có đến 30 triệu được chứ? Giai Kỳ có thể nhìn rất rõ tất cả mọi người ở xung quanh đang cố nén cười, và họ chỉ trục chờ chế giễu cô thôi.
Thế nhưng, chính cái thời điểm không ai để ý tới, Tiêu Diệu Vân chậm rãi đứng dậy, sắc đẹp của cô mê đắm lòng người, cô tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi...!Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?Ngân hàng Vọng Cơ, thẻ ĐEN?” Tiêu Diệu Vân làm cho tất cả mọi người phải im lặng vì ngạc nhiên.
Chiếc thẻ ngân hàng vô cùng đẹp, toàn thân màu đen, phía trên dùng tơ vàng khảm kim cương, khắc một hình kim cương.
Phía góc phải của thẻ còn khác hai chữ: Lăng Thành, thẻ ĐEN-ngân hàng Vọng Cơ? Đây là khái niệm gì vậy chứ? Tống Tử Ngôn có thẻ BẠC cần phải có 1 tỷ tiền tiết kiệm, trên thẻ BẠC lại còn có thẻ KIM CƯƠNG , yêu cầu ít nhất là cũng phải có 10 tỷ tiền tiết kiệm, trên thẻ KIM CƯƠNG còn có thẻ CHÍ TÔN, số dư trong thẻ này không thể thấp hơn 50 tỷ.
Cao nhất là thẻ ĐEN, cầm phải có 100 tỷ tiền tiết kiệm.
Toàn bộ thành phố Đại Phong này, e rằng không có ai có thể có hơn tấm thẻ ngân hàng thứ 3.
Cẩm Tiêu Quân tại chỗ nhìn bao quát nhất nói to lên ai cũng không có khả năng có đâu!.
“Cái này! Đây là thẻ dán?” Trong đám đông không biết là ai đã nói lên một câu như vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người thở dài một hơi ai cũng cho rằng chiếc thẻ ngân hàng đó chỉ dán lên thôi! Lăng Thành là một tên nghèo kiết xác như vậy thì làm sao lại có được thẻ ĐEN của ngân hàng Vọng Cơ được chứ? “Hahaha, Lăng Thành người thật là ác tâm!” Tống Tử Ngôn cười lớn tiếng: “Lăng Thành hôm nay anh coi như xong đời rồi, trong thẻ đó của anh chắc chắn là có tiền chứ?”.
Lăng Thành không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười một cái.
Lúc này, Giai Kỳ đi lên phía trước, cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đã mang thẻ đi quét.
Nhịn không được, thấp giọng xuống nói với Lăng Thành: “Lăng Thành , anh hãy chạy đi lấy chiếc thẻ về và xé nó đi, anh không thấy mất mặt sao? Anh..
anh..
trong thẻ anh có đủ tiền sao?”.
“Đủ! Tiền tiêu vặt em cho mỗi ngày tôi đều tích góp lại, còn cả thêm tiền tiết kiệm trước đây của tôi nữa.
Đủ!” Lăng Thành nói.
“Tôi muốn cậu đến gặp mấy người, bọn họ đều rất muốn gặp cậu! Cậu cần phải đi với tôi”.
Cẩm Tiêu Quân kích động, tay chân run lên và nói với với Lăng Thành.
Xe lao vùn vụt và dừng lại trước của một quán bar.
“Tới chỗ này làm gì vậy?”Sau khi xuống xe, Lăng Thành khó hiểu bèn hỏi.
Lăng Thành thở dài một hơi, anh ta thật sự không thích những nơi ồn ào như thế này, nhưng cuối cùng vẫn phải vào theo Cẩm Tiêu Quân.
Không hổ danh là Hoa Giang Dạ Xuân, ngay đến nhân viên đón khách ngoài của cũng vô cùng xinh đẹp.
Lăng