HaHa, Nghe thấy số tiền phải thanh toán, Lăng Thành suýt chút nữa là bị sặc vì cười.
Cái tên Tống Từ Ngôn thật đáng buồn cười.
Mỗi bàn một bình rượu, bình rượu kia người khác không biết chứ Lăng Thành chỉ cần liếc qua là đã biết, đây chính là Romanee Conti chính hãng, giá bán lẻ của nó đã là hơn 100 triệu một trai rồi, mà toàn hộ nhà hàng phát hơn 20 mấy bình.
“Chết tiệt, cô dám đùa giỡn với tôi à?” Tống Tử Ngôn luống cuống đứng lên gắt gỏng với nhân viên phục vụ: “Cả dòng họ Tống nhà chúng tôi có hơn 300 người, mà tính hết hơn 3 tỷ? Nhân gấp 10 lần số chi lên sao? Tới đây, mau mau gọi quản lý của các cô tới đây”.
Hai cô nhân viên đứng liếc nhìn nhau với anh mắt bất lực, cuối cùng vẫn phải chạy vào gọi quản lý tới.
Một lúc sau, quản lý nhà hàng đi tới, quản lý nhà hàng này là một người đàn ông, trông cũng khá trẻ tuổi, anh ta mặc bộ vest rất chỉnh tề và lịch sự: “Xin lỗi, anh có vấn đề gì cần tôi giúp?”.
Tống Tử Ngôn tiến lên một bước, chỉ vào mặt quản lý nói to: “Quán của các anh không định làm ăn nữa hay sao? Các anh định nhân lên gấp mấy lần số tiền thực chi vậy hả? Anh có tin tôi sẽ tố cáo nhà hàng của các anh lên quản lý thị trường không hả?”.
Người quản lý nhà hàng hít một hơi rồi thở ra nhẹ nhàng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Vậy thì tôi xin phép nói cho anh nghe ba điều.
Thứ nhất, chính anh là người nói lấy rượu ngon nhất, và ở đây có nhiều người đặc biệt là nhân viên quầy có thể làm chứng.
Thứ hai, rượu chúng tôi cung cấp tuyệt đối đảm bảo là hàng thật, còn tại sao lại có số lượng lớn hàng chuẩn bản giới hạn như vậy đó là việc của ông chủ nhà hàng.
Thứ ba, mong anh nói chuyện tôn trọng và lịch sự một chút”.
Vừa dứt lời, ngoài cửa đã có mấy chục thanh niên cường tráng lao vào.
Toàn bộ bọn họ mặc áo cộc tay màu đen, phần dưới tay áo lộ ra những hình xăm lớn, tất cả họ đều là bảo vệ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải.
Đây được coi là nhà hàng sang trọng nhất của thành phố Đại Phong, người dám đến đâu gây chuyện, xem chừng không có ai! Ai cũng biết ông chủ nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải trước đây là trùm xã hội đen.
Một người cầm đầu, mặc áo kiểu thời Tôn Trung Sơn, trong tay cầm theo một cây gậy chống tay , người này chính là Cẩm Tiêu Quân ông chủ của nhà hàng Đông Lâu Lạc Hải.
Biết ông chủ tới tên quản lý nhà hàng nói chuyện càng có chút kiêu cắng hơn: “Nhà họ Tống nhà các anh cũng là dòng họ giàu có nhất nhì , chính miệng các anh muốn rượu ngon nhất, bây giờ lại không không muốn nhận nợ thanh toán?”.
“Không có, không có !” Tống Tử Ngôn nói to rõ ràng, rồi lùi về phía sau một bước.
“Chúng tôi trả, chúng tôi trả! Là nhà họ Tống chúng tôi không đúng”, Bà Từ cúi đầu nói: “Cháu trai tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, tôi thay mặt nó xin lỗi các anh.
Chúng tôi sẽ thanh toán tiền ngay”.
Nhìn bà Từ cúi đầu, tất cả con cháu nhà họ Tống trong lòng đều rất khó chịu, nhưng đâu còn cách nào khác chứ! Ai bảo Tống Tử Ngôn thích bốc đồng thích thể hiện, nhất định phải uống loại đắt nhất! Vừa rồi còn có mấy người cháu của nhà họ Tống còn cố ý lên mạng để tra xem bình rượu kia có giá là bao nhiêu, chính xác hơn 100 triệu một bình, Bà Từ xin lỗi, sau đó Tống Tử Ngôn cũng không ngừng xin lỗi.
Tất cả người nhà họ Tống đều ngồi im.
Chỉ có một mình Lăng Thành, đứng lên muốn trốn đi, không vì bất cứ lý do gì, Cẩm Tiêu Quân cũng là người quen cũ, Trước đây lúc Cẩm Tiêu Quân mới lập nghiệp, anh ta cũng đã từng đến Lăng gia ngỏ ý muốn bàn chuyện làm ăn, nhưng lúc đó anh ta vừa không tiền vừa không quyền nên nhà họ Lăng không có ai tiếp đãi anh ta.
“Đúng vậy, cả nhà đều khuyên cô, khuyên cô nhanh chóng ly hôn với tên Lăng Thành đó đi, cô nhất quyết không nghe!”, “Anh ta bây giờ muốn trốn đi, tên Cẩm Tiêu Quân chắc chắn tức giận.
Đến lúc đó, nhà họ Tống nhà chúng ta sẽ không gánh nổi cơn thịnh nộ này đâu!”, Mấy người đàn bà đó,cứ chỉ trỏ vào Giai Kỳ và nói.
Giai Kỳ ngồi một bên, cắn chặt môi.
Lăng Thành muốn nhân cơ hội để trốn thoát một mình, Giai Kỳ mất hết cả mặt mũi, thể diện, lúc đó mà có cái lỗ nữa là cô sẽ chui vào luôn.
“Giám